Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 229




Trần Vĩnh Hải dừng lại một lúc, nhanh chóng giả vờ như không có gì xảy ra, tiếp tục đi về phía trước.

Cánh cửa phòng mổ đóng lại, đôi mắt ngấn lệ của Nguyễn Quỳnh Anh lần lượt lướt qua khuôn mặt của các bác sĩ và y tá, như thể ghi nhớ họ trong lòng.

Và nhóm bác sĩ và y tá tiếp xúc với tầm nhìn của cô, tất cả đều quay mặt đi, không dám đối diện với cô.

Lúc này, một vị bác sĩ bất chấp khó khăn, ho nhẹ hai tiếng, ngượng ngùng nói: "Cô Nguyễn, xin hãy phối hợp với công việc của chúng tôi."

Phối hợp?

Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh trực tiếp cười ra một tiếng, cười cười, nước mắt chảy ra càng nhiều hơn, châm chọc nói: "Các người muốn giết con của tôi, còn muốn tôi phối hợp! Không cảm thấy quá buồn cười sao?"

“Chuyện này… chúng tôi cũng nghe theo mệnh lệnh mà làm việc, cho nên cô Nguyễn, tôi thực sự xin lỗi.” Bác sĩ vừa nói vừa hất cằm lên.

Hai cô y tá gật đầu, đi về phía Nguyễn Quỳnh Anh.

Nguyễn Quỳnh Anh biết họ sẽ làm gì, cô hét lớn lên, "Dừng lại!"

“Cô Nguyễn, đừng làm khó chúng tôi.” Bác sĩ đau đầu thở dài một tiếng.

Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại, lại mở ra, trong mắt một mảnh tro tàn,"Không cần các người ra tay, tôi tự mình đi lên!"

Nói xong, cô liếc nhìn cửa phòng mổ lần cuối, lê thân hình nặng nề, kiên quyết đi về phía giường mổ.

Đầu kim xuyên qua da thịt, cảm giác được chất lỏng lạnh lẽo chảy trong huyết quản, Nguyễn Quỳnh Anh đau lòng nhắm mắt lại.

Cô thực sự không ngờ rằng Trần Vĩnh Hải sẽ tuyệt tình như vậy.

Anh không có trái tim sao?

Ngay cả khi có hận cô, nhưng đứa trẻ thì vô tội, nếu không thích đứa trẻ thì cô có thể gửi nó đi, nhưng ngay cả hi vọng này anh cũng không cho, đây cũng là con của anh, anh thật sự muốn xuống tay thật sao... …

Đau lòng đến không thở nổi, Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt ga trải giường dưới người, hai hàng nước mắt trong veo chảy ra từ khóe mắt, dần dần bất tỉnh.

...

Khi tỉnh dậy lần nữa, đập vào mắt là một mảnh trần nhà màu trắng.

Đôi mắt Nguyễn Quỳnh Anh đảo quanh một vòng, nhìn đồ đạc trong phòng và ngửi thấy mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trong không khí, càng biết chắc đây là chính là phòng bệnh.

“Con à!” Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng sờ sờ bụng.

Kết quả là không cẩn thận vô tình ấn vào vết thương, đau đớn rên rỉ một tiếng, mồ hôi túa ra.

Chính nỗi đau nặng nề này đã khiến cô hoàn toàn hiểu được sự thật rằng đứa trẻ đã mất rồi.

Trong chốc lát, Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy cả thế giới như sụp đổ, tất cả đều sụp đổ rồi, cả người như bị héo mòn.

Cô ngây người nhìn trần nhà, đồng tử giãn ra, trong miệng lẩm bẩm nói: "Lại mất rồi, lại mất rồi..."

Đứa con thứ hai của cô, mất rồi!

“Cô Nguyễn, cô tỉnh rồi.” Lúc này, quản gia Hoàng đẩy của tiến vào, nghe thấy giọng nói cô, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Nguyễn Quỳnh Anh không đáp lại, vẫn như cũ ngơ ngác nhìn trần nhà.

Quản gia Hoàng cảm thấy có chút không hay, bước lên phía trước để xem xét.

Chỉ thấy cô mở tròn xoe mắt nhưng ánh mắt lại đờ đẫn không có ánh sáng, như một con rối mất đi linh hồn.

Ngay cả ở khoảng cách một hoặc hai mét, ông ấy cũng có thể cảm thấy hơi thở đau buồn tỏa ra khắp người cô.

Bộ dạng của Nguyễn Quỳnh Anh thế này khiến trong lòng Quản gia Hoàng bất an, nhẹ nhàng đặt bó hoa trong tay xuống, thận trọng hỏi: "Cô Nguyễn?"

Nguyễn Quỳnh Anh vẫn không có trả lời.

Bây giờ Quản gia Hoàng có chút hoảng hốt.

Ông ấy biết tại sao cô lại trở thành bộ dạng như thế này.

Có thể là vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật là đứa trẻ đã không còn nữa.

Đối với một người phụ nữ mà nói, mất đi một đứa con còn đau đớn hơn cả việc giết chết cô ấy.

Quản gia Hoàng rất lo lắng cho tình trạng của Nguyễn Quỳnh Anh lúc này, sẽ nghĩ không thông, làm ra việc gì ngu ngốc, vì vậy ông ấy nói, "Cô Nguyễn, tôi sẽ gọi bác sĩ qua."

Nói xong liền bấm chuông khẩn cấp.

“Khong cần gọi bọn họ!” Nghe tới hai từ bác sĩ, cuối cùng Nguyễn Quỳnh Anh cũng có một chút phản ứng, cô cứng ngắc quay đầu nhìn Quản gia Hoàng, giọng nói khàn khàn.

Chính là giống như mười ngày nửa tháng không uống nước.

Quản gia Hoàng dừng lại, kiên nhẫn thuyết phục: "Như thế nào lại không thể gọi bác sĩ, cô vừa mới tỉnh, phải kêu bọn họ tới để kiểm tra thể trạng chứ."

“Tôi không muốn bọn họ kiểm tra.” Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu, trong mắt tràn đầy sự kháng cự.

Những bác sĩ đó đều là bọ giết người đã giết chết con của cô.

Cô không muốn nhìn thấy bất kỳ ai trong số họ!

"Nhưng mà ..." Quản gia Hoàng còn muốn nói điều gì khác nữa.

Nguyễn Quỳnh Anh lại nhìn lên trần nhà, giọng nói đầy tuyệt vọng, "Cơ thể tôi đã tàn tạ đến mức không chịu nổi rồi, kiểm tra thì có ý nghĩa gì chứ, còn không bằng cứ như thế này chết đi thì tốt hơn."

Nghe thấy cô có ý định tự sát, sắc mặt của Quản gia Hoàng liền thay đổi, giọng điệu có chút trách móc, "Cô Nguyễn, sao cô có thể nghĩ như vậy?"

Nguyễn Quỳnh Anh không trả lời, nhưng sự im lặng chết chóc xung quanh cơ thể cô càng lúc càng đậm.

Sau khi mất liên tiếp hai đứa con, cô thực sự cảm thấy sống như thế này thật mệt mỏi.

Đứa trẻ đầu tiên bị người đàn ông đeo đeo khẩu trang đẩy xuống cầu thang, té xuống đất mất rồi, bây giờ đứa trẻ này bị Trần Vĩnh Hải ép vào phòng phẫu thuật bỏ đi.

Làm sao anh có thể tàn nhẫn như vậy, anh đây là đang khoét sâu vào trái tim cô!

Đôi mắt của Nguyễn Quỳnh Anh dần đỏ lên, nước mắt chảy ra.

Nhìn thấy cô như vậy, quản lý Hoàng cảm thấy đau lòng không thôi, nắm lấy tay cô an ủi: “Cô Nguyễn, đừng buồn, tôi biết rằng mất đi đứa trẻ là một cú sốc lớn đối với cô, nhưng cô vẫn còn trẻ, chắc chắn cô có thể mang thai lần nữa."

"Không thể mang thai ..." Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại.

Đứa trẻ bị phá đi đã là đứa cuối cùng rồi.

Cuộc đời của cô, cô sẽ không có khả năng làm mẹ nữa rồi.

Quản gia Hoàng không biết phải nên nói gì, cô như thế này, trong lòng ông rất khó chịu, không khỏi cảm thấy bất mãn với Trần Vĩnh Hải.

Cậu Trần rốt cuộc nghĩ như thế nào?

Tại sao lại có thể làm ra loại chuyện thế này!

Đây là con của cậu ấy đó!

"Ây ..." thở dài một hơi, quản gia Hoàng tiếc nuối nói: "Khóc đi, khóc ra sẽ dễ chịu hơn."

Ông ấy vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, rót cho cô một ly nước khác, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, để lại một chỗ cho cô trút bỏ cảm xúc.

Khi ông vừa bước ra ngoài, Quản gia Hoàng liền nghe thấy tiếng khóc thảm thiết phía sau.

Ông lắc đầu cảm thán rồi đóng cửa phòng lại.

“Cô ấy tỉnh rồi?” Giọng nói yếu ớt của Trần Vĩnh Hải vang lên bên tai ông.

Quản lý Hoàng quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi: "Cậu Trần, cậu đến từ khi nào?"

“Mới tới.” Trần Vĩnh Hải hút một điếu thuốc, ánh mắt u ám trả lời.

Quản gia Hoàng gật đầu, "Cô Nguyễn cũng vừa mới tỉnh dậy, bây giờ cô ấy..."

Phía sau câu nói đó, ông không có nói ra.

Trần Vĩnh Hải cũng biết quản gia Hoàng muốn nói gì, anh cũng không phải không có tai, không thể không nghe thấy tiếng khóc lớn như vậy.

“Tôi biết rồi.” Trần Vĩnh Hải thở ra một ngụm khói thuốc.

Làn khói khuếch tán, che gần hết khuôn mặt, khiến người ta khó nhìn ra biểu cảm của anh lúc này.

Quản gia Hoàng do dự một lúc, nhưng không thể không hỏi: "Cậu Trần, tại sao cậu lại làm thế này?"

Trần Vĩnh Hải gảy nhẹ tàn thuốc, "Ý của ông là?"

“Cậu biết tôi đang hỏi gì mà.” Quản gia Hoàng nhìn thẳng vào mặt anh.

Trần Vĩnh Hải nhìn xuống đất đột nhiên bật cười một tiếng, "Rất đơn giản, tôi chỉ là không muốn cô ấy sinh ra đứa trẻ đó mà thôi."

"Cậu ..." Quản gia Hoàng giật mình, nhìn anh như người xa lạ, "Cậu Trần, cậu trở nên như thế này từ khi nào ..."

Chưa kịp dứt lời, tiếng hét tê tâm liệt phế của Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên vang lên từ phòng bệnh ở phía sau.

Trong tiếng khóc ấy có cả sự tuyệt vọng và đau khổ khiến người nghe trái tim như bị bóp nghẹn.

“Cô Nguyễn!” Quản gia Hoàng vội vàng mở cửa đi vào.

Trần Vĩnh Hải nghiêm mặt, sau khi vứt bỏ tàn thuốc trong tay, anh thản nhiên dùng chân đè nát, sau đó nhấc chân bước vào.

Nguyễn Quỳnh Anh đang ngồi trên giường bệnh, đầu tóc rối bù, chính là đang phát tiết, cô xé nát chăn bông trên người. Cô như thế này khiến Trần Vĩnh Hải cảm thấy có chút không đúng.

Không phải anh chưa từng thấy qua bộ dáng cô tức giận, nhưng cũng sẽ không giống như lúc này, giống như bị điên vậy.

“Nguyễn Quỳnh Anh, cô đang làm gì vậy?” Trần Vĩnh Hải cau mày, trầm giọng nói.