Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 225




Sau khi hai người đi, Tô Hồng Yên ôm lấy cánh tay, cười như không cười liếc nhìn Trần Cận Phong: “Anh cố ý phải không?”

“Cố ý cái gì?” Trần Cận Phong đẩy đẩy gọng kính.

Tô Hồng Yên lạnh nhạt ‘hừ’ một tiếng: “Cố ý nói cho Vĩnh Hải biết chuyện Nguyễn Quỳnh Anh mang thai, tôi đoán mục đích của anh e rằng chính là muốn mượn tay Vĩnh Hải để bỏ đi đứa bé trong bụng Nguyễn Quỳnh Anh.”

Trần Cận Phong nghe xong mỉm cười, nhưng nụ cười lại rất nham hiểm.

Tô Hồng Yên cảm thấy anh ta có phần đáng sợ, cô rùng mình một cái: “Tôi đoán đúng rồi chứ?”

“Đoán đúng rồi thì sao?” Trần Cận Phong liếc cô một cái.

Tô Hồng Yên cười một tiếng giễu cợt: “Không sao cả, cũng không liên quan tới tôi, có điều tôi rất tò mò, nếu như anh đã thích Nguyễn Quỳnh Anh thì tại sao lại nghĩ đến việc giết chết đứa con còn chưa ra đời của cô ấy, lẽ nào sự yêu thích của anh lại ác nghiệt đến như vậy sao?”

“Vấn đề này tôi nghĩ rằng để cho Trần Vĩnh Hải trả lời sẽ càng thích hợp hơn, cũng học tâm lý, tôi không tin cô không nhìn ra tình cảm của Trần Vĩnh Hải đối với Nguyễn Quỳnh Anh, dù rằng anh ta vẫn yêu Quỳnh Anh như vậy, nhưng lại rất cay nghiệt với cô ấy.”

“Hai việc này không giống nhau!” Ánh mắt Tô Hồng Yên lấp lánh.

Trần Cận Phong cười chế nhạo: “Đúng là không giống, đừng tưởng rằng tôi không biết tính tình của Trần Vĩnh Hải trở nên quái đản như vậy là do cô đã làm những gì, học vấn không tinh thông, tấm lòng lại rất lớn, cẩn thận đến cuối cùng đều trở thành vô ích.”

“Cảm ơn sư huynh đã nhắc nhở.” Tô Hồng Yên không lưu tâm bĩu môi: “Nhận thấy sư huynh có ‘lòng tốt’ nhắc nhở sư muội như vậy, tôi cũng nhắc nhở anh một câu, anh muốn mượn tay Vĩnh Hải để loại bỏ đứa con trong bụng Nguyễn Quỳnh Anh, nhưng thực tế có thật sẽ giống như mong muốn của anh hay không, cẩn thận anh cũng phí công vô ích đấy.”

Tuy rằng không biết anh ta và Nguyễn Quỳnh Anh làm sao lại nghĩ Trần Cận Phong sẽ loại bỏ đứa con của Nguyễn Quỳnh Anh, nhưng cô tận tai nghe thấy Trần Cận Phong nói một khi Nguyễn Quỳnh Anh có em bé thì sẽ sinh ra.

Cô vốn dĩ dự định rằng trước khi Vĩnh Hải biết thì sẽ ra tay loại bỏ đứa con của Nguyễn Quỳnh Anh trước.

Không ngờ đến tên khốn Trần Cận Phong này lại phá vỡ toàn bộ kế hoạch của cô ta, bây giờ muốn loại bỏ đứa bé trong bụng Nguyễn Quỳnh Anh lại càng trở nên khó khăn hơn cô ta nhất định phải thực hiện kế hoạch lâu dài mới được.

“Yên tâm, tôi sẽ không phí công vô ích đâu, nhất định Trần Vĩnh Hải sẽ bảo Quỳnh Anh bỏ đứa bé đi.” Mắt kính Trần Cận Phong phản chiếu ánh sáng, sau khi để lại một câu đầy ẩn ý như vậy liền xoay người rời đi.

Đứa con trong bụng Quỳnh Anh chỉ có thể biến thành cái thai dị dạng và bị phá bỏ, anh ta tin rằng Trần Vĩnh Hải sẽ không giữ lại.

Tô Hồng Yên nhìn bóng lưng đang dần xa của anh ta, đầu mày nhíu chặt lại: “Vì sao anh ta lại chắc chắn Vĩnh Hải sẽ bảo Nguyễn Quỳnh Anh phá thai như vậy?”

Lẽ nào trong chuyện này còn có điều gì mà cô chưa biết?

Nghĩ đến đây Tô Hồng Yên liền lấy điện thoại ra, vừa gọi điện thoại vừa đi về phía cổng.

Trên xe, Trần Vĩnh Hải sờ bụng của Nguyễn Quỳnh Anh, khóe miệng cong lên một độ cong như có như không.

Bảo Quốc đang lái xe đã trộm nhìn anh mấy lần rồi, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: “Cậu Hải, tậm trạng của cậu có vẻ rất tốt nha, có phải là có chuyện gì vui không?”

Nghe thấy những lời này, Trần Vĩnh Hải lập tức thu lại vẻ mặt, lạnh nhạt nói: “Không có chuyện gì cả.”

“Phải không?” Bảo Quốc nhướng mày, không hề tin tưởng lời nói của Trần Vĩnh Hải.

Anh ta dám khẳng định rằng cậu Hải chắc chắn có chuyện vui.

Hơn nữa chuyện vui kia có vẻ như còn liên quan đến cô Quỳnh Anh nữa.

Tuy rằng trong lòng vô cùng ngứa ngáy tò mò, nhưng Bảo Quốc vẫn rất thức thời không hỏi sâu thêm, yên lặng lái xe.

Đột nhiên điện thoại trong túi Trẫn Vĩnh Hải kêu lên.

Anh không vui nhíu nhíu mày, sau khi che lại một bên tai của Nguyễn Quỳnh Anh, anh dùng tay còn lại rút điện thoại từ trong túi ra, không thèm nhìn tên người gọi liền trực tiếp bắt máy, động tác nhanh đến mức trong vòng chưa đầy một giây như sợ rằng Nguyễn Quỳnh Anh sẽ bị làm ồn mà tỉnh dậy.

“Ai vậy?” Trần Vĩnh Hải đè thấp âm thanh, dùng giọng nói lạnh lùng hỏi một câu.

Bên kia đầu dây im lặng vài giây, sau đó mới truyền đến giọng nói mang theo chút tủi thân của Tô Hồng Yên: “Vĩnh Hải, là em.”

“Có chuyện gì không?” Trần Vĩnh Hải nhướng lông mày, giọng điệu hơi ôn hòa hơn một chút.

Bên kia điện thoại, Tô Hồng Yên vẻ mặt không biểu cảm, trên miệng lại toàn là lời nói lo lắng: “Em có hơi lo lắng cho chị Quỳnh Anh cho nên mới hỏi thử mọi người bây giờ đã đến bệnh viện chưa?”

“Không đi bệnh viện.” Trần Vĩnh Hải trả lời cô.

Tô Hồng Yên hơi sửng sốt: “Tại sao ạ?”

“Cô ấy không thích bệnh viện.” Trần Vĩnh Hải sờ sờ gò má mềm mịn trắng nõn của Nguyễn Quỳnh Anh, nhẹ nhàng thốt ra một câu.

Tô Hồng Yên nắm chặt điện thoại trong tay, giả vờ như không có chuyện gì: “Thế ạ, vậy lát nữa em sẽ đến biệt thự thăm chị Quỳnh Anh.”

Nhất định cô phải làm cho rõ ràng việc mang thai của Nguyễn Quỳnh Anh rốt cuộc là có bí mật gì.

“Không cần đâu, lần sau em hãy đến, hôm nay đừng làm phiền cô ấy.” Trần Vĩnh Hải nói, chợt nghĩ đến cái gì liền cởi áo vet trên người ra đắp lên người Nguyễn Quỳnh Anh.

Nghe anh nói như vậy, Tô Hồng Yên súy chút nữa đã cắn nát bộ răng bạc của mình, trong lòng tức giận đến không chịu nổi, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt thấu tình đạt lý: “Vậy cũng được ạ…”

Cuộc gọi kết thúc.

Trần Vĩnh Hải xoay xoay điện thoại, đôi con ngươi sâu thẳm lóe sáng, lại nhấn gọi một cuộc điện thoại.

“Quả là hiếm thấy nha, cậu mà lại chủ động gọi điện thoại cho tôi à.” Giọng nói Khánh Minh cà lơ phất phơ truyền qua điện thoại: “Không có việc thì không đi lễ chùa, nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Trần Vĩnh Hải cũng không lãng phí thời gian với anh, nét mặt căng thẳng, dùng giọng điệu như ra lệnh nói: “Sắp xếp một đội ngũ kiểm tra thai sản đến biệt thự của tôi, còn nữa, mang theo máy móc chuyên nghiệp.”

“Cái gì cái gì? Đội ngũ kiểm tra thai sản?” Khánh Minh có phần mờ mịt, sửng sốt một lúc mới đột nhiên phản ứng lại kịp, trực tiếp từ trên ghế đứng dậy, vẻ mặt kinh ngạc hét lớn: “Trời má, Vĩnh Hải cậu đừng nói với tôi rằng cậu tạo ra sinh mệnh rồi nha?”

Trần Vĩnh Hải không trả lời, chỉ lạnh lùng vứt lại một câu: “Tôi chỉ cho cậu nửa tiếng đồng hồ.”

Sau đó, anh liền cúp điện thoại, bỏ mặc Khánh Minh vẫn còn cầm điện thoại đứng đó, cả người đều sững sờ.

“Cậu Vĩnh Hải, cô Quỳnh Anh không phải thật sự…” Bảo Quốc đang lái xe cũng nghe được nôi dung của cuộc điện thoại, cũng mờ mịt y như vậy.

Trần Vĩnh Hải vừa tìm kiếm tư liệu trên mạng vừa qua loa ‘ừm’ một tiếng xem như là trả lời.

Bảo Quốc nuốt nước bọt.

Cuối cùng anh ta cũng đã biết lúc nãy cậu Vĩnh Hải vui vì cái gì rồi.

Bảo Quốc âm thầm giảm tốc độ xe lại, làm cho chiếc xe vốn dĩ đã ổn định bây giờ lại càng ổn định hơn.

Thời gian di chuyển vốn là nửa tiếng đồng hồ bị anh ta lái thành một giờ đồng hồ mới về tới biệt thự.

Quản gia Hoàng nhìn thấy Trần Vĩnh Hải bế Nguyễn Quỳnh Anh bước vào, vẻ mặt mừng rỡ không thể nào kiềm chế, vừa giúp bọn họ ấn thang máy vừa nói: “Những bác sĩ kia tôi đã sắp xếp đến phòng rồi, cậu Vĩnh Hải, cậu cứ trực tiếp đưa cô Quỳnh Anh vào đi.”

Vừa nãy ông mới nghe bác sĩ trong đội ngũ kiểm tra thai sản nói rằng bọ họ đến đây để làm xét nghiệm kiểm tra thai cho một cô gái.

Cô gái sống ở đây chỉ có cô Quỳnh Anh, cũng chính là nói cô Quỳnh Anh có khả năng đã mang thai rồi!

Chẳng trách cô Quỳnh Anh thường xuyên ăn đồ ăn có mùi tanh liền muốn ói.

Trong phòng, Trần Vĩnh Hải đứng ở một góc, ánh mắt không rời dù chỉ một giây nhìn mấy người bác sĩ này bao quanh bên giường làm các loại kiểm tra cho Nguyễn Quỳnh Anh.

Anh vẫn còn hơi không dám tin tưởng chuyện cô mang thai này, anh cũng chưa từng nghĩ đến ngày này sẽ tới một cách đột ngột như vậy.

Kiểu tâm trạng này anh không nói ra được tư vị của nó, vừa sốt ruột, vừa hoảng loạn nhưng cũng có vui sướng, chỉ duy nhất không có chán ghét.

Anh cũng không nghĩ ra, rõ ràng là anh chán ghét Nguyễn Quỳnh Anh đến như vậy, nhưng vì sao không hề ghét đứa bé trong bụng của cô dù chỉ một chút, thậm chí còn có phần mong đợi, là bởi vì đứa bé này có một nửa là dòng máu của anh sao?

Nghĩ đến đây Trần Vĩnh Hải mím chặt đôi môi.
“Cậu Vĩnh hải!” Một bác sĩ gỡ khẩu trang xuống bước đến, vẻ mặt rất đáng ngờ: “Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?”

“Có ý gì?” Nhìn dáng vẻ của bác sĩ, Trần Vĩnh Hải nhíu chặt lông mày, trái tim chùng xuống.

Còn có tin xấu, không lẽ là đứa bé trong bụng của Nguyễn Quỳnh Anh có vấn đề gì rồi?