Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 217




"Đúng vậy thì đã làm sao? Nguyễn Quỳnh Anh mím môi.

Nguyễn Trâm Anh lật lui lật tới tay áo đang cầm trên tay, càng nhìn cô ta càng đố kỵ: "Đúng là đẹp thật, tôi nhớ ngày trước chị nói rằng chỉ vì bản thân làm áo cưới, cho nên áo cưới này chẳng lẽ là của chị sao?"

"Cô nghĩ có thể sao?" Nguyễn Quỳnh Anh liếc cô ta một cái, lông mày có chút chua xót.

Cô thực ra cũng muốn làm áo cưới cho bản thân, nhưng e rằng cả đời này cô cũng chẳng có cơ hội đó.

"Không phải của chị ư?" Nguyễn Trâm Anh nhíu chặt hàng lông mày, sắc mặt càng khó coi hơn: "Vậy thì là của ai?"

"Đều không liên quan đến cô, đưa đây cho tôi." Nguyễn Quỳnh Anh khuôn mặt nhăn nhó, không còn nhẫn nại.

"Chị không nói thì tôi sẽ không trả lại cho chị." Nguyễn Trâm Anh bắt đầu dở trò vô lại, giấu tay áo sau lưng.

Cô ta không thể nào tin được Nguyễn Quỳnh Anh lại không có chuyện gì mà đi làm áo cưới.

Ngày trước Nguyễn Quỳnh Anh có nói, chỉ có thể vì bản thân mà làm áo cưới, còn bây giờ thì lại phá bỏ nguyên tắc, thì chắc chắn sẽ không phải làm áo cưới cho bất cứ ai cũng được.

Cho nên chiếc áo cưới này, rút cuộc Nguyễn Quỳnh Anh làm cho ai?

Nhìn thấy tay áo bị Nguyễn Trâm Anh nhéo cho nhăn nhúm, Nguyễn Quỳnh Anh đau khổ nhăn mặt: "Chiếc váy cưới là của Tô Hồng Yên, Nguyễn Trâm Anh, cô tốt nhất nên trả lại tay áo lại cho tôi, nếu cô làm hỏng thì cô đền không nổi đâu đó!"

"Chị nói đây là áo cưới của Tô Hồng Yên?" Nguyễn Trâm Anh tự nhiên không nghe thấy câu nói sau của cô, hai mắt trợn to, hét lên: "Lẽ nào cô ta kết hôn với Trần Vĩnh Hải sao?"

Không thể nào, Trần Vĩnh Hải và Tô Hồng Yên? Từ lúc nào chính thức đính hôn sao cô hoàn toàn không biết gì.

Bây giờ Nguyễn Quỳnh Anh đang giúp Tô Hồng Yên chuẩn bị áo cưới.

Lẽ nào bọn họ không đính hôn mà trực tiếp kết hôn?

"Tôi không biết, đừng hỏi tôi." Nguyễn Quỳnh Anh nhìn tay áo trong tay Nguyễn Trâm Anh càng lúc càng bị siết chặt, cô đau khổ xót xa.

Nguyễn Trâm Anh nghĩ rằng Nguyễn Quỳnh Anh sẽ không nói cho cô ta biết sự thật, cô ta ngẩn ngơ cười lên: "Chị không nói cũng không sao, tôi tuyết đối không bao giờ tin rằng chị sẽ làm áo cưới cho Tô Hồng Yên, chắc chắn là Vĩnh Hải đề nghị chị làm, bọn họ chuẩn bị kết hôn đúng không?"

"Nếu cô đã đoán được rồi thì nên trả tay áo lại cho tôi, lỡ như chọc giận anh Trần, cô nghĩ anh ta sẽ ta cho cô chắc?" Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt lòng bàn tay.

Nguyễn Trâm Anh lấy tay áo từ sau lưng ra, mặt mày tối sầm nhìn chằm chằm.

Chỉ nhìn hai cái tay áo thôi đã đẹp đến thế này rồi, không nghĩ cũng biết, chiếc váy cưới kia chắc chắn còn đẹp hơn nữa, chiếc váy cưới đẹp như vậy nhưng lại không phải của cô ta, cô ta nào chịu cam tâm?

Ngay từ đầu cô ta đã yêu điên cuồng Trần Vĩnh Hải, khó khăn lắm mới có thể cùng anh đính hôn, không ngờ giữa đường lại xuất hiện một Tô Hồng Yên, làm cho lễ đính hôn của cô ta cứ thể mà bị hủy bỏ!

Nhưng mà cô ta trước giờ chưa bao giờ từ bỏ ý định kết hôn với Trần Vĩnh Hải, cô ta luôn muốn tìm cơ hội đẩy Tô Hồng Yên ra xa Trần Vĩnh Hải, kết quả là cơ hội còn chưa đến, ngược lại chỉ đợi được tin tức tàn nhẫn bọn họ chuẩn bị kết hôn!

Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng đố kỵ, hai mắt Nguyễn Trâm Anh đỏ rực lên như sắp chảy ra máu, cô ta ủ rũ nhìn tay áo cưới, trong lòng đột nhiên dâng lên khát vọng hủy diệt, cô hét lên như điên, dùng sức xé rách ống tay áo.

Nhìn thấy cảnh này, ai ai cũng kinh hãi.

"Nguyễn Trâm Anh, cô điên rồi!" Nguyễn Quỳnh Anh liền phản ứng lại, gấp gáp đến sắp khóc, vội vàng bước lên ngăn cản nhưng lại bị Nguyễn Trâm Anh đẩy ra.

"Cô Quỳnh Anh, cô không sao chứ?" Quản gia Hoàng đỡ lấy cô.

Nguyễn Quỳnh Anh lắc lắc đầu: "Tôi không sao, chú Hoàng, khống chế cô ta giúp tôi."

"Vâng." Tiếng trả lời của quản lý Hoàng.

Chẳng mấy chốc, hai cánh tay của Nguyễn Trâm Anh đã bị kẹp lại, không thể động đậy, chỉ có thể vặn mình mà đá, miệng không ngừng gào thét: "Buông tôi ra, ông già kia, buông tôi ra!"

Quản gia Hoàng ảm đạm liếc nhìn một cái, cũng không nói thêm lời nào, âm thầm tăng thêm lực ở cánh tay.

Tiếng hét đau đớn của Nguyễn Trâm Anh dường như vang vọng khắp biệt thự.

Nhưng không ai quan tâm hay đồng tình với cô ta.

Nguyễn Quỳnh Anh ngồi xổm xuống mặt đất, đau khổ nhặt ống tay áo bị xé rách lên, hai tay khẽ run.

Bị hỏng như thế này rồi, ống tay áo này đã không còn dùng được nữa.

Cô nhắm chặt mắt, kìm nén sự phẫn nộ đang tuôn trào trong tâm khảm, tay chỉ ra cửa: "Chú Hoàng, đuổi cô ta đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa."

Quản gia Hoàng gật đầu cúi xuống lôi cô ta ra ngoài như là lôi một thi thể.

Sau mấy phút, ông quay lại biệt thự, nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh ngẩn người ngồi trên ghế sô pha, ông thở dài thương hại: "Cô Quỳnh Anh, cô đừng buồn, tay áo hỏng rồi thì ta làm lại, đừng tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe."

"Tôi biết rồi, bây giờ tôi muốn yên tĩnh một lúc." Nguyễn Quỳnh Anh cười gượng gạo.

"Vâng ạ, vậy thì tôi không làm phiền cô nữa."

Sau khi quản gia Hoàng đi, Nguyễn Quỳnh Anh mệt mỏi xoa xoa hàng lông mày.

Cô không phải buồn vì chuyện tay áo bị làm hỏng, cô chỉ đơn giản là tức giận bản thân mà thôi.

Vì hai ống tay này cô phải điều thêm hai trợ lý phân công làm việc để hoàn thành, tốn hết mấy ngày.

Dù sao bây giờ cũng bị Nguyễn Trâm Anh phá hoại rồi, chỉ còn một cách duy nhất là bỏ đi phần tay áo, sửa lại chi tiết bản thiết kế.

Muốn làm là làm ngay, Nguyễn Quỳnh Anh lên lầu lấy bản thiết kế ra, dựng lại giá vẽ, bắt đầu sửa bản thiết kế.

Trần Vĩnh Hải và Tô Hồng Yên trở về liền thấy Nguyễn Quỳnh Anh ngồi ở ghế sô pha, chăm chú vẽ lại bản thiết kế.

Vẻ mặt nghiêm túc của cô khiếnTrần Vĩnh Hải ngây người trong giây lát.

Nhớ lại bốn năm trước, anh đi qua cửa sổ phòng học cũng nhìn thấy dáng vẻ ghi chép của cô, vô cùng nghiêm túc.

Nhìn thấy Trần Vĩnh Hải sững sờ nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, ánh mắt Tô Hồng Yên tối sầm lại, cô nhẹ nhàng đẩy anh: "Vĩnh Hải, anh đang nghĩ gì vậy?"

Trần Vĩnh Hải bình tĩnh lại, lắc đầu nguầy nguậy: "Không có gì."

"Không có gì thì đi thôi, không phải anh nói về lấy tập tài liệu sao?" Tô Hồng Yên cười nhắc nhở.

Trần Vĩnh Hải "ừ" một tiếng.

Khi hai người đến gần, Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại rồi ngây ra nhìn: "Anh Vĩnh Hải, cô Hồng Yên"

Bọn họn sao lại trở về rồi?

Trần Vĩnh Hải không trả lời cô, trực tiếp đi lên lầu.

Tô Hồng Yên vẫn ở lại phòng khách, vẫy tay chào: "Quỳnh Anh, chào buổi sáng."

Nguyễn Quỳnh Anh cũng cười đáp lễ: "Chào."

"Cô Quỳnh Anh đang làm gì vậy? Đó chẳng phải là bản thiết kế váy cưới sao." Tô Hồng Yên nhìn giá vẽ của cô, hơi nhíu mày.

Nguyễn Quỳnh Anh rũ mắt xuống, khẽ nói: "Thiết kế cũ có vấn đề, tôi đang sửa lại bản thiết kế."

"Vậy sao." Tô Hồng Yên cong môi, sau đó liếc nhìn hai ống tay áo bị xé toạc trên sô pha: "Vậy kia là gì?"

Nguyễn Quỳnh Anh đưa mắt nhìn theo: "Đây là…"

"Là tay áo váy cưới." Cô còn chưa nói xong thì Tô Hồng Yên đã cầm tay áo lên xem rồi.

Nhìn thấy tay áo rách rưới, sắc mặt Tô Hồng Yên trở nên lạnh lùng: "Cô Quỳnh Anh, xin cô hãy nói cho tôi biết, chuyện này là sao?"

Chất vấn quả nhiên đến rồi.

Trong lòng thầm than thở, Nguyễn Quỳnh Anh để bút xuống rồi đứng lên.

Cô đang định giải thích thì quản gia Hoàng đi từ bếp đi ra: "Không liên quan đến cô Quỳnh Anh."

"Chú Hoàng, chú nói thế là có ý gì." Tô Hồng Yên quay đầu: "Váy cưới là do Nguyễn Quỳnh Anh phụ trách, không liên quan đến cô ta, vậy lẽ nào tay áo nó tự mình là rách ư?"

"Cô Hồng Yên đừng vội, tôi đang chuẩn bị giải thích cho cô mà." Quản gia Hoàng cười cười, không một chút giấu giếm kể lại toàn bộ những gì xảy ra lúc nãy.

Tô Hồng Yên nghe kể xong, sắc mặt xanh đỏ rần rần lên cực kỳ tức giận: "Quá đáng ghét!"

Con đàn bà Nguyễn Trâm Anh, sao lại dám làm như vậy!

Đây là váy cưới của cô cơ mà.

Nếu đã dám xé váy cưới của cô thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận hậu quả.
Ánh mắt lóe lên một tia sắc bén, sau đó Tô Hồng Yên nhanh chóng lấy lại nụ cười, nắm lấy tay Nguyễn Quỳnh Anh giọng điệu xin lỗi: "Cô Quỳnh Anh, thực xin lỗi, vừa nãy tôi đã hiểu lầm cô."

Nguyễn Quỳnh Anh rút tay về: "Không sao."

"Hiểu lầm cái gì?" giọng của Trần Vĩnh Hải đột nhiên vang lên, anh bước ra khỏi thang máy với đôi chân dài miên man, đôi mắt lạnh lùng quét qua mọi người có mặt ở đó, cuối cùng dán chặt vào mặt Nguyễn Quỳnh Anh.