Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 213




Giọng nói của Trần Cận Phong thông qua điện thoại mà truyền vào tai cô thật dịu dàng: "Tôi thấy cô rồi."

Thấy mình rồi?

Nguyễn Quỳnh Anh hơi ngẩn ra, rất nhanh đã phản ứng lại: "Anh ra đón tôi à, đang ở đâu thế?"

"Cô nhìn sang bên phải đi!"

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn sang phải theo lời anh ta. Cô thấy Trần Cận Phong trong chiếc áo khoác màu trắng sạch sẽ đang đứng đó, trên mặt là nụ cười ấm áp đang vừa vẫy tay vừa đến gần cô.

"Anh đang rảnh sao? Sao có thời gian ra đón tôi thế." Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh ta, mỉm cười và nói.

Trần Cận Phong sờ tóc của cô, đáp: "Cô qua đây, dù tôi bận thế nào cũng muốn dành thời gian để đón cô."

"Hả?" Nguyễn Quỳnh Anh hơi ngẩn ngơ.

Không biết có phải là ảo giác của cô không, nhưng cô thấy hình như trong câu này của anh ta có hàm ý gì đó.

"Sao thế?" Trần Cận Phong chọt trán Nguyễn Quỳnh Anh một cái.

Nguyễn Quỳnh Anh lấy lại tinh thần, cười xòa: "Không có gì đâu, chúng ta đi vào đi."

"Đi thôi."

Hai người sóng vai tiến vào bệnh viện.

Tô Hồng Yên đi ra khỏi phía sau chiếc xe kia, nhìn chằm chằm vào cổng bệnh viện với ánh mắt đầy sâu xa. Có vẻ như cô ấy đã phát hiện ra một chuyện khá thú vị rồi. Trần Cận Phong có ý với Nguyễn Quỳnh Anh!

"Đúng là khó tin nổi mà!" Đôi môi đỏ của Tô Hồng Yên nhoẻn lên.

Khong ngờ một người đàn ông dối trá, ngoài nóng trong lạnh như Trần Cận Phong cũng có lúc động lòng. Thật sự là quá thú vị!

Một tia sáng tối nghĩa lóe lên trong đôi mắt của Tô Hồng Yên, cô ấy lấy điện thoại ra khỏi túi xách.

Trần Cận Phong đã có một hành động khá mập mờ với Nguyễn Quỳnh Anh như cái chọt trán vừa rồi, cô ấy nhất định phải chụp lại nhiều chứng cứ hơn mới được. Chắc chắn anh Hải sẽ rất tức giận, mà một khi anh ấy tức giận, người gặp nạn chính là Nguyễn Quỳnh Anh.

Khóe miệng Tô Hồng Yên càng lúc càng nhoẻn lên cao hơn, Tô Hồng Yên đi theo sau hai người, trong mắt đầy vẻ đùa cợt lạnh lùng.

Nguyễn Quỳnh Anh và Trần Cận Phong đi không nhanh, chẳng mấy chốc Tô Hồng Yên đã đuổi kịp.

Để không bị phát hiện, Tô Hồng Yên rất thận trọng khi đi theo sau hai người. Nhưng dù là thế, Trần Cận Phong vẫn phát hiện ra gì đó.

Anh ta dừng bước lại, hơi nghiêng mặt mà nhìn ra sau lưng, nhìn thấy góc áo lộ ra đằng sau cây cột cùng với bóng người bị hắt lên trên cây cột quảng cáo làm bằng thủy tinh ở bên cạnh, một tia sáng lóe lên trong mắt anh ta.

"Sao thế?" Đột nhiên thấy Trần Cận Phong không đi nữa, Nguyễn Quỳnh Anh cũng dừng chân lại, nghi hoặc hỏi.

Trần Cận Phong dời mắt nhìn về phía cô, ôn hòa cười: "Không có gì, thấy một con chuột thôi."

"Bệnh viện mà có chuột à?" Nguyễn Quỳnh Anh giật mình.

Nụ cười trên khuôn mặt Trần Cận Phong càng sâu hơn, anh tiếp tục nói: "Đúng rồi đấy, một con chuột rất lớn nhưng lại không dám lòi mặt ra gặp ai, chỉ biết lén lút thôi."

"Không phải chứ." Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày, không tin bệnh viện lại có chuột.

Trần Cận Phong nhún vai nói: "Thôi, không cần để ý đến con chuột kia, đi thôi."

"Ừm." Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.

Ở đằng sau cây cột, Tô Hồng Yên siết chặt tay đến mức móng tay cũng găm vào lòng bàn tay, tức giận mà nghiến răng nghiến lợi.

Trần Cận Phong đã phát hiện ra cô ấy. Mặc dù không biết làm sao mà anh ta phát hiện ra được cô ấy, nhưng cô vô cùng chắc chắn rằng "con chuột" mà anh ta vừa nói chính là mình, vì khi ở nước ngoài anh ta luôn gọi cô là chuột vào những lúc chỉ có hai người họ.

Nhưng mà vì sao anh ta không vạch trần cô chứ?

Trong lòng cảm thấy có gì đó khá kì lạ, Tô Hồng Yên suy nghĩ mấy giây, vẫn không nghĩ ra rốt cuộc là Trần Cận Phong đang có mục đích gì, cuối cùng đành phải tiếp tục đuổi theo.

Đi theo họ một đường đến khoa phụ sản, cô ấy nhíu mày.

Họ đến khoa phụ sản làm gì?

Chẳng lẽ...

Con ngươi đột nhiên co lại, một suy đoán khó tin nảy ra dưới đáy lòng Tô Hồng Yên.

Tô Hồng Yên nắm chặt hai tay, ánh mắt trở nên độc ác tàn nhẫn.

Thấy Nguyễn Quỳnh Anh và Trần Cận Phong đã sắp đi mất, cô ấy tạm thời không suy nghĩ nữa, nhanh chân đuổi theo.

"Bác sĩ không có ở đây à?" Nguyễn Quỳnh Anh thấy văn phòng không có người thì nghi hoặc hỏi.

Trần Cận Phong cầm cốc giấy lên, tới chỗ máy đun nước để rót nước rồi trả lời cô: "Bác sĩ đang kiểm tra cho một người mang thai, cô chờ một lát, cô ấy sẽ tới ngay."

"Không sao, tôi không vội." Nguyễn Quỳnh Anh nhận lấy cốc nước từ anh ta, cười nhẹ một tiếng rồi tìm một chỗ ngồi xuống để uống nước.

Trần Cận Phong ngồi đối diện cô, mắt nhìn ra phía sau cô, cũng chính là cửa văn phòng, đẩy kính mắt rồi nói: "Quỳnh Anh, Tổng giám đốc Hải vẫn chưa phát hiện ra chuyện cô mang thai chứ?"

Nguyễn Quỳnh Anh đặt cốc giấy xuống, trả lời: "Vẫn chưa, tôi giấu rất kỹ."

May mà cô mới mang thai hai tháng, bụng chưa bắt đầu to lên, chỉ cần không mặc quần áo quá sát người thì sẽ không nhìn ra. Hơn nữa trước đó cô đã uống thuốc tránh thai, Trần Vĩnh Hải sẽ không tin cô mang thai đâu.

"Vậy là tốt rồi. Mà Quỳnh Anh này, cô vẫn nên chú ý hơn chút, sau này bụng lớn lên rồi, muốn giấu diếm cũng không được." Trần Cận Phong vuốt ve ngón cái, nhắc nhở cô.

Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: "Tôi biết, chỉ cần giấu qua được hai tháng này là được."

"Cho dù hai tháng đầu thôi cũng không dễ dàng nhỉ." Trần Cận Phong hơi cúi đầu làm người khác không thấy được vẻ mặt của anh ta.

Nguyễn Quỳnh Anh không phát hiện ra sự khác thường của Trần Cận Phong, gượng cười: "Đúng vậy, tối nào tôi cũng phải nghĩ cách để Trần Vĩnh Hải đi, bị bệnh cũng không dám cho anh ta gọi bác sĩ. Nếu bị anh ta phát hiện, đứa bé này không giữ lại được nữa."

"Ai bảo anh ta không chịu nhận đứa bé này chứ." Trần Cận Phong thở dài.

Nguyễn Quỳnh Anh sờ bụng mình, ánh mắt có chút cô đơn: “Không sao cả, anh ta không muốn thì tôi muốn. Đây là con của tôi, dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng muốn sinh nó."

"Được, tôi sẽ giúp cô." Trần Cận Phong đứng lên đi đến trước người cô, vỗ vỗ vào bờ vai của cô.

Nguyễn Quỳnh Anh nói với vẻ cảm kích: "Cám ơn anh, Cận Phong, tôi chỉ có thể trông cậy vào một mình anh thôi."

"Không cần cám ơn, cô là người bạn mà tôi trân trọng nhất, đương nhiên tôi sẽ giúp cô rồi. Thôi, tôi ra ngoài gọi điện thoại đây." Nói rồi anh ta lại gần cửa với chiếc điện thoại trong tay.

Ngoài cửa, Tô Hồng Yên nắm chặt dây đeo là bằng xích của túi xách, sắc mặt tối tăm mà chạy đi. Đến khi Trần Cận Phong ra ngoài thì bên ngoài đã chẳng còn ai.

"Chạy cũng nhanh thật, không hổ là chuột." Trần Cận Phong sờ cằm, trong mắt thoáng qua vẻ mỉa mai đầy lạnh lùng.

Vừa rồi anh ta cố ý nói những lời đó cho Tô Hồng Yên nghe, chắc hẳn cô ta đã nghe thấy hết rồi. Không biết người này có nói cho Trần Vĩnh Hải biết chuyện Nguyễn Quỳnh Anh mang thai không đây.

Lâu nay anh ta luôn nghĩ cách để khiến Nguyễn Quỳnh Anh phá thai nhưng lại không dám nói cho cô biết tình hình thực tế của thai nhi, nếu không cô nhất định sẽ phát điên. Một khi cô lâm vào trạng thái điên cuồng thì sẽ không còn lý trí nữa, cho dù mời bác sĩ tâm lý cao tay đến đâu thì cũng không thể chữa trị được hoàn toàn. Mãi cho đến vừa rồi phát hiện ra Tô Hồng Yên luôn đi theo phía sau họ, anh mới đột nhiên nghĩ ra một biện pháp. Đó là để Trần Vĩnh Hải biết chuyện Nguyễn Quỳnh Anh mang thai, sau đó Trần Vĩnh Hải sẽ muốn phá cái thai trong bụng cô đi.

Nếu chuyện này đi theo suy đoán của anh thì thứ nhất, mặc dù cô vẫn sụp đổ nhưng sẽ hận thù Trần Vĩnh Hải. Nỗi căm hận ấy sẽ lớn đến mức đủ để cô giữ một chút lý trí lại cho mình; thứ hai, điều đó có thể làm giảm tình cảm mà cô dành cho Trần Vĩnh Hải rất hiệu quả, đây cũng là điều quan trọng nhất.

Khẽ đẩy mắt kính, Trần Cận Phong nhếch môi tựa vào tường, thầm nghĩ: 'Hi vọng Tô Hồng Yên sẽ nói chuyện này cho Trần Vĩnh Hải biết. Mà nếu cô ta không nói thì cũng không sao cả, mình sẽ tìm cơ hội tiết lộ chuyện này cho Trần Vĩnh Hải.'

"Ơ, Cận Phong, anh đứng đây làm gì thế?" Nguyễn Quỳnh Anh ra khỏi văn phòng của bác sĩ, thấy Trần Cận Phong đang đứng đó thì giật mình hỏi.

Trần Cận Phong che giấu những suy nghĩ trong lòng đi, lại nở nụ cười: "Đang suy nghĩ một chuyện thôi."

"Anh gọi điện xong rồi à?"

"Đúng vậy." Trần Cận Phong gật đầu: "Sao cô lại ra đây?"

"Tôi muốn đi toilet." Nguyễn Quỳnh Anh uốn lọn tóc của mình, trả lời. Kể từ khi mang thai, cô càng ngày càng thường xuyên đi vệ sinh.

"Vậy mau đi đi." Nguyễn Quỳnh Anh "Ừ" một tiếng.

Sau khi đi vệ sinh xong, bác sĩ khoa phụ sản cũng đã ở phòng làm việc, cô ấy đang nói gì đó với Trần Cận Phong. Hai người nhìn thấy cô vào thì đồng thời dừng nói.

Không biết tại sao, cô cảm thấy có gì đó khá kì lạ, hình như vừa rồi họ đang nói chuyện gì liên quan tới cô vì cô nghe thấy Trần Cận Phong có nhắc tới tên mình một lần. Rốt cuộc hai người này đang nói gì thế nhỉ?