Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 189: Cà vạt cùng màu




Nguyễn Quỳnh Anh không giấu giếm: "Đi chơi với Bảo Ngọc một lúc."

"Ngô Bảo Ngọc?"

"Ừ" cô gật đầu.

Vĩnh Hải phất tay, không hỏi gì nữa, mặc cô làm gì thì làm.

Nguyễn Quỳnh Anh vào thang máy, ánh mắt lộ ra sự khó hiểu.

Bộ dạng cứ như xã hội đen ấy, rốt cuộc có chuyện gì nhỉ?

Lắc lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, Nguyễn Quỳnh Anh quay về phòng, bỏ túi xuống rồi đi tắm.

Tiệc sinh nhật của Tô Hồng Yên tổ chức vào tám giờ tối.

Bây giờ bắt đầu trang điểm đợi đến lúc chuẩn bị xong thì không sớm không muộn, vừa kịp lúc.

Tắm xong Nguyễn Quỳnh Anh ngồi trước gương bắt đầu trang điểm, mỹ phẩm trên bàn là do Ngô Bảo Ngọc tặng cô, phụ nữ mang thai cũng dùng được.

Cô cầm hộp phấn nén lên, soi mặt qua lại sau đó cân nhắc một lúc, cô lại trang điểm đậm hơn tí.

Che lấp đi khuôn mặt giống na ná Tô Hồng Yên này của mình.

Để người khác nhìn vào chỉ thấy cô và Tô Hồng Yên có dáng người giống nhau thôi chứ không phải giống như hai chị em song sinh.

"Cũng không tồi!" Nguyễn Quỳnh Anh tươi cười, cô rất hài lòng với kỹ năng trang điểm của mình. Nếu được thì cô cũng không muốn trang điểm che đi, dù sao thì cô ấy vốn dĩ trong như vậy mà.

Nhưng lần này Tô Hồng Yên là nhân vật chính, cô không thể dùng khuôn mặt tương tự kia để thu hút quá nhiều sự chú ý, cướp đi ánh đèn sân khấu của Tô Hồng Yên.

Nghĩ vậy, Nguyễn Quỳnh Anh thở dài, cất mỹ phẩm đi, xuống giường thay váy.

Chiếc váy vừa vặn, sau khi mặc vào, cô sờ bụng, nhìn trái nhìn phải em và bụng mình. Xác định vẫn phẳng thì cô mới thở phào.

Cũng may mới được hai tháng, bụng chưa to lắm, nếu khong sẽ không che được.

Nở nụ cười nhẹ, Nguyễn Quỳnh Anh đi một đôi giày cao gót màu trắng, bước đến trước gương, chụp hai tấm ảnh, điện thoại di động trong túi nhỏ rung hai lần, sau khi lấy ra xem thì là Ngô Bảo Ngọc gọi video tới.

Khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh cong lên, video được kết nối.

Hình Ngô Bảo Ngọc hiện lên điện thoại, mặc chiếc váy màu tím mà cô đã chọn lúc chiều, vô cùng xinh đẹp.

"Quỳnh Anh, cậu đẹp lắm luôn á" Ngô Bảo Ngọc cười khen.

Nguyễn Quỳnh Anh giơ điện thoại lên nhìn cô: "Cậu cũng vậy."

"Có một không hai, không ai sánh bằng. Cậu đẹp hơn tớ nhiều lắm lắm." Ngô Bảo Ngọc sờ sờ mặt mình, cô cảm thấy khó hiểu.

"Quỳnh Anh, có phải cậu trang điểm đậm quá không? Đẹp thì đẹp nhưng mà không giống cậu."

"Tớ cố tình đó." Nguyễn Quỳnh Anh giải thích đơn giản.

Ngô Bảo Ngọc rất thông minh, vừa nghe đã hiểu ý của cô, bĩu môi: "Cậu đang nói đến Tô Hồng Yên đó à? Lớn lên không giống cha không giống mẹ, cứ phải giống cậu. Thật kì lạ!"

"Cậu bảo cô Tô cũng không giống cha?" Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mày

Cô đã gặp mẹ Tô. Tuy rằng rất xinh đẹp nhưng không giống Tô Hồng Yên tí nào.

Cô còn tưởng Tô Hồng Yên giống cha, bởi vậy lúc đó mới hỏi có phải Tô Hồng Yên rất giống cha không.

Mẹ Tô lúc đó chỉ cười chứ không trả lời.

Bây giờ nghĩ lại, hành động của mẹ Tô có chút kỳ lạ, Nguyễn Quỳnh Anh nghi hoặc.

"Đúng, tớ gặp cha mẹ Tô rồi, Tô Hồng Yên đứng cùng bọn họ hoàn toàn không giống người một nhà, tớ còn nghi ngờ có phải đôi vợ chồng kia nhận nuôi Tô Hồng Yên không." Ngô Bảo Ngọc sửa lại tóc nói.

Đem nghi ngờ ép xuống đáy lòng, Nguyễn Quỳnh Anh cười khẽ: "Chưa từng nghe tin cô Tô được nhận nuôi nha, lớn lên giống hay không cũng là trùng hợp thôi, trên đời này người giống người có không ít."

"Cũng đúng, như hai người các cậu, cũng quá giống nhau rồi." Ngô Bảo Ngọc nói thầm, ngay sau đó xua xua tay: "Quên đi, không nói chuyện này nữa, khi nào cậu đi, có cần tớ đến đón không?"

"Tớ đi từ sớm, tớ tự đi được." Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu từ chối.

"Được rồi, vậy tớ đợi cậu trong bữa tiệc."

Sau khi tắt máy, Nguyễn Quỳnh Anh cất điện thoại vào túi xách, bất giác liếc mình trong gương, cổ trống trơn, thiếu gì đấy.

Cô nhíu đôi mày xinh xắn, kéo vali ra khỏi giá, lấy ra một chiếc hộp to bằng lòng bàn tay ở tầng lửng của vali.

Trong hộp là một sợi dây chuyền sapphire, cũng là một trong những di vật hồi môn của mẹ, là số ít tài sản chưa rơi vào tay Tần Liệt, khi chuyển tới đây cô có mang theo. May thay giờ nó có ích rồi.

Xoa xoa chiếc vòng cổ trong hộp, ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh thoáng buồn. Cô hít một hơi, lấy sợi dây chuyền ra, đeo vào cổ, soi gương lần nữa. Kiềm tra lại lớp trang điểm và cách ăn mặc. Thấy không có vấn đề gì mới mở cửa đi ra ngoài.

Trùng hợp làm sao cánh cửa phòng đối diện cũng được mở ra, Vĩnh Hải bước từ trong ra, trên tay cầm chiếc hộp bằng hai lòng bàn tay.

Hai mặt nhìn nhau, Nguyễn Quỳnh Anh sửng sốt trong chốc lát, nhanh chóng phản ứng lại, thì thào nói: "Cậu Hải."

Vĩnh Hải im lặng, ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Khi thấy sợi dây chuyền trên cổ cô, sắc mặt anh đen lại. Hai tay siết chặt hộp, có chút không vui.

Nhận ra anh đang nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền của mình, Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy kỳ lạ, cô chạm vào sợi dây chuyền nói: "Cậu Hải, sợi dây chuyền này có vấn đề gì sao?"

"Của ai?" Vĩnh Hải liếc mắt, lãnh đạm nói hai chữ.

Chỉ với bản thân cô sẽ không thể mua được món đồ đắt tiền đến vậy!

Chẳng lẽ là tên đàn ông nào tặng cô ấy?

Nguyễn Quỳnh Anh biết Vĩnh Hải đang nghĩ gì, khóe miệng mang theo một nụ cười hoài niệm: "Chiếc vòng này là do mẹ tôi để lại."

Nghe vậy Vĩnh Hải hơi nhướng mày, khí lạnh trên người biến mất, sắc mặt dịu đi: "Mẹ cô còn có mắt nhìn hơn cô."

"Cảm ơn cậu Hải đã khen." Nguyễn Quỳnh Anh rất vui, đôi mắt cong cong.

Mẹ cô không chỉ có gu thẩm mỹ mà còn rất bản lĩnh. Tuy trong công việc bà bản lĩnh là vậy nhưng trong đời sống bà lại là một người mẹ rất dịu dàng.

Từ nhỏ đến lớn cô luôn lấy mẹ làm gương, muốn trở thành người ưu tú giống mẹ.

Nhưng sự thật đã chứng minh, cô thất bại, kém mẹ cô nhiều.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh khẽ thở dài, nhìn Vĩnh Hải.

Anh cũng vừa thay quần áo xong, mặc âu phục, cao ráo đẹp trai.

Nguyễn Quỳnh Anh chỉ nhìn có vài giây, ánh mắt lập tức trở nên kinh ngạc.

Cà vạt của anh lại cùng màu với lễ phục của cô, ngay cả chất liệu cũng giống nhau.

"Cậu Hải, cà vạt của cậu..."

"Có vấn đề gì sao?" Vĩnh Hải nhấc mí mắt, giọng điệu lười biếng.

Nguyễn Quỳnh Anh mở miệng: "Không có gì."

Có lẽ anh chỉ vô tình trùng hợp đeo một chiếc cà vạt như này thôi, anh cũng đã phát hiện rồi nhưng dường như không có ý định đổi chiếc khác. Cũng không có gì chỉ là nếu vậy, nhìn vào sẽ giống như cô và anh mặc đồ đôi. Liệu Tô Hồng Yên thấy sẽ ra sao? Cô ấy sẽ tức giận chứ?

Nhưng ngoài chiếc váy này ra thì cô không còn chiếc nào cả, muốn đổi cũng không được.

Đau đầu thở dài một tiếng, Nguyễn Quỳnh Anh nhéo nhéo mũi, trong lòng đã quyết, đến lúc đó cứ đứng ở một góc bữa tiệc là được, cố hết sức tránh xuất hiện trước mặt Tô Hồng Yên.

"Cậu Hải, tôi đi trước."

Nói xong Nguyễn Quỳnh Anh hơi rũ đầu, đi ngang qua Vĩnh Hải, bước xuống tầng.
Nhìn cửa thang máy đang đóng chặt, Vĩnh Hải nâng hộp trong tay lên.

Mở ra, bên trong là một chiếc vòng cổ bằng ngọc bích, bên cạnh là một đôi hoa tai, so với chiếc vòng cổ của Nguyễn Quỳnh Anh chỉ có đắt hơn chứ không rẻ.

Quản gia Hoàng quét tước phòng sách xong vừa bước ra đã thấy Vĩnh Hải đứng ở hành lang: "Cậu Hải, cậu đứng đây làm gì?" Quản gia Hoàng đi tới, nhìn thấy hộp vòng cổ và hoa tai anh đang cầm trên tay, kinh ngạc thốt lên: "Đây không phải là của bà chủ sao?"