Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Chương 117: Chương 117







Bất kể là như thế nào, thì cô cũng nhất định phải cầm được cái túi xách về.

Điện thoại của cô vẫn còn đang ở trong túi xách, trong đó còn có đoạn ghi âm nữa.

Trong lúc hai người truy đuổi nhau, Nguyễn Quỳnh Anh phóng xe chạy nhanh như bay.

Không hiểu tại sao lúc này trên đường lại rất nhiều xe cộ, xe máy thì có thể tích nhỏ hơn, nên thỉnh thoảng người kia còn có thể lạng lách đi chen giữa nhưng chiếc xe khác, do đó cô không đuổi kịp được người kia.

Lúc này, xe máy bỗng nhiên giảm tốc độ đi khá nhiều, bắt đầu ung dung chạy chậm dần lại ở phía trước.

Đôi mắt Nguyễn Quỳnh Anh sáng lên, đạp chân ga, bắt đầu tăng tốc một lần nữa, nghĩ nhân cơ hội này để đuổi kịp chiếc xe máy kia.

Nhưng mà mắt thấy cô sắp đuổi tới, thì chiếc xe máy lại đột ngột tăng tốc, lạng lách vượt qua mấy chiếc xe khác, chẳng mấy chốc đã bỏ cô lại cách khá xa, người lái xe còn ngạo mạn giơ một tay ra quơ quơ chào cô.

“Thật đáng ghét!” Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Quỳnh Anh đỏ bừng lên vì tức giận, hai tay cô siết chặt lấy tay lái, nghiến răng nghiến lợi như muốn bẻ gãy cả nó đi.

Nếu như cô không nhìn ra được người đang lái chiếc xe máy kia thấy cô đuổi khá sát, cho nên cố ý trêu đùa cô, thì cô chính là một kẻ ngu.

Nguyễn Quỳnh Anh hít thở sâu mấy cái liền, rồi tự ép chính bản thân mình phải tỉnh táo lại, giữ nguyên tốc độ tiếp tục đuổi theo.

Cô đuổi theo người kia ra đến tận ngoại thành, chạy đến gần một đập nước, chiếc xe máy kia rốt cuộc cũng dừng lại, người lái xe giơ chiếc túi xách trong tay lên, vung vẩy trên không trung vài vòng, sau đó dùng sức ném xuống đập chứa nước.

“Đừng mà!” Đôi mắt Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên co lại, cô nghiêm mặt, vươn tay muốn chặn hành động của người kia lại.

Đáng tiếc là, túi xách bay qua trên đầu cô, tạo thành một hình vòng cung cao cao, sau đó “tủm” một tiếng, rơi thẳng vào trong đập chứa nước.

Nguyễn Quỳnh Anh chạy tới gần đập chứa nước, dựa vào lan can nhìn xuống, hi vọng rằng mình có thể nhìn thấy cái túi xách.

Nhưng mà ngoại trừ dòng nước đang chảy xiết, thì cô chẳng nhìn thấy gì khác nữa cả.


Trái tim cô, trong giây lát đã rơi xuống đáy vực sâu, Nguyễn Quỳnh Anh run rẩy xoay người, muốn chất vấn đối phương một phen, nhưng lại chỉ thấy người kia đã leo lên xe máy, nghênh ngang rời đi, không hiểu sao bóng dáng ấy lại khiến cho cô cảm thấy hơi quen thuộc.

Nguyễn Quỳnh Anh cũng không để ý lắm, cô đứng tại chỗ, khóc không ra nước mắt, cả người ngây ngẩn, trong miệng chỉ còn biết lẩm bẩm: “Sao lại có thể như vậy được chứ…”

Cô đã phải rất vất vả mới thu được một đoạn ghi âm để làm chứng cứ, nhưng bây giờ tất cả đã trôi theo dòng nước.

Móng tay găm thật sâu vào lòng bàn tay, Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi dưới, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng thay đổi.

Chuyện này rất kì lạ.


Người lái xe máy kia có vẻ không phải là một kẻ muốn cướp tiền từ cô.

Từ một loạt các động tác mà anh ta làm ra có thể thấy được, hình như ngay từ lúc bắt đầu anh ta đã vì cái túi xách đó của cô mà tới.

Trong túi xách của cô có thứ gì giá trị nhất, thì chính là đoạn ghi âm trong điện thoại.

Lê Diệu Ngọc vẫn luôn muốn bảo vệ cho Nguyễn Trâm Anh, trước đó bà ta thất bại trong việc cướp đoạn ghi âm của cô, cho nên chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để ngăn cản cô đem giao đoạn ghi âm đó cho cảnh sát.

Bởi vậy nên Lê Diệu Ngọc đã để cho người ta đi cướp túi xách của cô, nói như vậy thì hoàn toàn có thể hiểu được!

Chỉ là bây giờ cô không có cách nào để chứng minh rằng chuyện này là do Lê Diệu Ngọc làm cả.

Lúc lái xe trở lại biệt thự, Nguyễn Quỳnh Anh trông giống như một con rối chạy thẳng lên lầu, ngay cả Trần Vĩnh Hải đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách cô cũng không hề phát hiện ra.


Nhìn Nguyễn Quỳnh Anh tinh thần sa sút như vậy, Trần Vĩnh Hải nheo đôi mắt phượng hẹp dài của mình lại, lạnh lùng gọi cô lại: “Nguyễn Quỳnh Anh!”

Nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, Nguyễn Quỳnh Anh dừng chân lại, cứng đờ người quay đầu nhìn, sau khi nhìn thấy Trần Vĩnh Hải rồi, cô vẫn cảm thấy mơ màng khó hiểu: “Cậu Hải, sao anh lại ở đây vậy?”

Trần Vĩnh Hải nhíu mày: “Đây là nhà tôi.



Nghe thấy người đàn ông trả lời như vậy, Nguyễn Quỳnh Anh hơi chớp chớp mắt, trong mắt cô lúc này mới có tiêu cự trở lại: “Xin lỗi anh, tôi hơi mất tập trung một chút…”

Đúng rồi, đây là nhà của anh mà, vừa nãy cô còn hỏi tại sao anh lại ở đây, đúng là một câu hỏi ngu ngốc.

Trần Vĩnh Hải sa sầm mặt mày, nheo mắt không thèm đáp lời cô.

Người phụ nữ này chỉ đi ra ngoài một lát thôi, mà lúc trở về lại lơ ngơ như người mất hồn thế này?

Lúc gặp chuyện ở Nguyễn thị, cũng chưa thấy bộ dạng chán nản suy sụp này của cô.

Chẳng lẽ là lại có chuyện gì nghiêm trọng hơn xảy ra?

Cảm thấy không khí chùng xuống, Trần Vĩnh Hải cầm cốc nước lên nhấp một ngụm, nặng nề hỏi: “Cô đi đâu về vậy?”

“Đến văn phòng làm chút chuyện.

” Nguyễn Quỳnh Anh dùng giọng điệu nhỏ nhẹ để trả lời, nụ cười miễn cưỡng đến mức người khác chỉ cần liếc mắt cũng nhìn ra được.

Trần Vĩnh Hải vuốt ve cốc nước, nói: “Không muốn cười thì không cần cười đâu, trông rất xấu!”

“Tôi xin lỗi.

” Nguyễn Quỳnh Anh cụp mi mắt, trên gương mặt lộ ra sự cô đơn.

Chẳng qua là giây lát sau, dường như chợt nhớ tới điều gì đó, cô ngẩng đầu lên nhìn Trần Vĩnh Hải, cẩn thận dò hỏi: “Cậu Hải… Tôi có thể mượn điện thoại di động của anh để dùng một lát không?”

“Lý do!” Trần Vĩnh Hải nhìn thẳng vào đôi mắt cô, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.


Nguyễn Quỳnh Anh vo vạt áo, cười khổ đáp: “Điện thoại di động của tôi bị cướp.



Bị cướp ư?

Trần Vĩnh Hải hơi nhướng lông mày lên, cũng không hỏi cô là đã có chuyện gì xảy ra, lấy điện thoại di động của mình ở trong túi quần ra bấm bấm mấy cái, sau đó ném tới trên ghế salon cách cô gần nhất.

“Mười phút!”

“A?” Nguyễn Quỳnh Anh sững sờ trong nháy mắt, trong giây lát không phản ứng lại kịp.

Trần Vĩnh Hải cong môi cười lạnh: “Làm sao? Sợ không đủ thời gian sao?”

“Đủ rồi, đủ rồi!” Nguyễn Quỳnh Anh liên tục gật đầu.

Sau đó cô vội vàng xoay người chạy xuống cầu thang, cẩn thận cầm chiếc di động lên khỏi ghế sa lon, chăm chú nhìn vào nó.

Cô hiểu rõ mười phút mà anh nói là có ý gì, là anh sẽ chỉ đưa điện thoại của mình cho cô dùng trong vòng mười phút.

Mặc dù thời gian có hơi ngắn, nhưng mà như vậy cũng đủ rồi.

Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ trên điện thoại di động truyền tới tay, khóe miệng Nguyễn Quỳnh Anh không kiềm được mà cong lên, cô biết, đây chính là nhiệt độ cơ thể anh vương lại.

Cô vô cùng vui vẻ, cô chỉ lấy hết can đảm của mình để hỏi mượn điện thoại anh, không dám nghĩ rằng anh sẽ cho cô mượn, nhưng không ngờ là anh lại thật sự đưa cho cô.

“Cảm ơn…” Nguyễn Quỳnh Anh cảm kích khom người với người đàn ông.


Trần Vĩnh Hải mấp máy môi, nhẹ giọng đọc ra mấy con số và chữ.

Hiểu rằng anh đang nói cho cô biết mật khẩu của điện thoại, Nguyễn Quỳnh Anh lại nói cảm ơn một lần nữa.

Sau đó, cô kiềm chế lại cảm giác ngọt ngào trong lòng, đi ra ngoài ban công, tìm số điện thoại của Lê Diệu Ngọc trong danh bạ điện thoại của anh, bấm gọi đi.

“Vĩnh Hải?” Giọng nói ngạc nhiên của Nguyễn Trâm Anh ở đầu dây bên kia truyền tới.

Trong mắt Nguyễn Quỳnh Anh xẹt qua một chút kinh ngạc, nhưng chỉ một giây sau đã biến mất, khuôn mặt nhỏ lạnh đi, giọng nói cũng hờ hững: “Làm cô thất vọng rồi, tôi không phải là Vĩnh Hải của cô.



Người nghe lại là Nguyễn Trâm Anh.

Ở đầu dây bên kia, Nguyễn Trâm Anh cũng sửng sốt một lát, sau đó cô ta đanh giọng: “Là chị, Nguyễn Quỳnh Anh!”


“Là tôi.

” Giọng nói của Nguyễn Quỳnh Anh vô cùng bình thản không chút phập phồng, cô thẳng thắn thừa nhận.


Nguyễn Trâm Anh xiết chặt lấy điện thoại, chất vấn: “Vĩnh Hải đâu? Đây rõ ràng là điện thoại của anh ấy, tại sao cô lại dùng được?”

Từ trước đến nay, Trần Vĩnh Hải gần như không hề chủ động liên hệ với mẹ con cô ta, đợi mãi mới có một cuộc điện thoại, mặc dù là gọi tới số của Lê Diệu Ngọc, nhưng cô ta vẫn muốn được nghe.

Nhưng cô ta chưa từng nghĩ rằng người gọi điện thoại lại chính là Nguyễn Quỳnh Anh!

Thật sự là khiến cô ta tức chết!

“Cái này không liên quan gì tới cô cả, mau đưa điện thoại cho Lê Diệu Ngọc đi, tôi muốn tìm bà ta!” Nguyễn Quỳnh Anh khoác tay lên lan can ngoài ban công, nói thẳng vào vấn đề.

Nguyễn Trâm Anh khinh thường trợn mắt đáp: “Chị nói muốn tìm mẹ tôi là tìm được mẹ tôi sao, mẹ tôi không rảnh để nói chuyện với chị.

Tôi cúp máy đây!”

Vừa nói, cô ta vừa giả vờ định cúp điện thoại.

Trên mặt Nguyễn Quỳnh Anh xuất hiện chút sốt ruột, cô đảo mắt một cái, vội nói: “Chờ đã, cô nói cho Lê Diệu Ngọc biết, nếu như không muốn tôi lập tức đến sở cảnh sát để giao nộp bản ghi âm, thì ngay lập tức tới nghe điện thoại cho tôi.



Cô nói như vậy, không chỉ thăm dò xem Nguyễn Trâm Anh có biết chuyện đoạn ghi âm này không, đồng thời cũng để thăm dò xem người đến cướp túi xách của cô có phải là do Lê Diệu Ngọc làm hay không.

Nếu như không phải, thì Lê Diệu Ngọc nhất định sẽ lập tức tới nghe điện thoại, nếu như phải, thì chắc chắn Lê Diệu Ngọc sẽ nghi ngờ trên tay cô còn có một bản sao chép khác nữa.

Nhưng mà cô còn chưa thấy Nguyễn Trâm Anh gọi Lê Diệu Ngọc tới nghe điện thoại, thì Nguyễn Quỳnh Anh đã nghe thấy tiếng cười to khinh miệt của cô ta.

Tiếng cười kia, không hiểu sao lại khiến Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy khó chịu.

“Cô cười cái gì?” Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt lấy cái lan can, cô rất sốt ruột, giọng nói cũng càng lạnh lùng hơn.

Nguyễn Trâm Anh dần dần ngừng cười lại, cô ta nhếch miệng, khinh bỉ trả lời cô: “Đương nhiên là cười chị vì chị quá ngu xuẩn rồi, còn nói là sẽ giao đoạn ghi âm cho cục cảnh sát nữa chứ.

Tôi thấy đoạn ghi âm kia, có lẽ đã trôi đến tận Đại Tây Dương rồi.



“Làm sao mà cô…” Nguyễn Quỳnh Anh nói được một nửa thì im bặt, cô giật mình, ngay sau đó đã kịp phản ứng lại, cả người run rẩy: “Là cô? Người thuê người để cướp túi xách của tôi chính là cô!”.