Đi dạo trong nhà ấm trồng hoa, lão Bart muốn một mình yên tĩnh, không ngờ lại thấy ghế nằm của mình bị cô gái kia chiếm mất, ông một bụng tức giận, muốn xông lên mắng cô một trận, không ngờ rằng khi đến gần lại thấy con trai mình đang gối đầu lên đùi cô, cô đang giúp anh...
Lão Bart nheo mắt lại, phát hiện cô gái kia đang ngoáy lỗ tai giúp con trai ông.
"Khấu?"
"Hả?"
"Tay không cần sờ loạn." Bạch Vân kéo bàn tay đang chui vào áo cô ra, cười cảnh cáo anh, "Rất nguy hiểm, đừng làm loạn."
"Có phải gần đây em mập lên không?" Anh nhíu mày cười nói: "Đã lớn hơn được một chút."
"Cả ngày đều bị anh và Phổ Âu nuôi, không mập mới lạ. Chớ lộn xộn, em sắp ngoáy xong rồi." Cô kéo vành tai của anh, để ánh sáng lọt vào, cẩn thận ngoáy sạch sẽ lỗ tai anh.
"Được rồi." Cô thổi thổi lỗ tai anh, rồi lấy khăn giấy lau sạch cây móc tai, vỗ vỗ anh, "Xoay người lại, để em ngoáy bên kia nào."
Anh xoay người lại, nhếch miệng cười nói: "Anh thích em thổi hơi vào lỗ tai anh."
Bạch Vân đỏ mặt, nói lại: "Nhàm chán."
Anh cười nhẹ, sau đó ngáp một cái, vẻ mặt thoải mái khép hờ mắt lại, nhìn vòi phun nước phía trước nói: "Bà xã?"
"Hả?"
"Chúng ta sinh một đứa con có được không?"
" Được." Môi hồng giương nhẹ, "Anh thích con trai hay con gái?"
"Đều thích." Yết hầu anh thắt lại, "Em không sợ anh không thích hợp làm cha sao?"
"Không sợ." Bạch Vân mỉm cười, cúi đầu hôn lên thái dương anh. "Em cũng giống anh đều không có kinh nghiệm, nhưng chúng ta có thể cùng nhau học. Được rồi, đứng lên đi."
Anh ngồi dậy, vuốt ve mặt cô, giọng khàn khàn nói: "Con gái của chúng ta sẽ giống em sao?"
"Căn cứ vào di truyền học mà nói, hẳn là sẽ không khác mấy." Cô cười nói.
Anh ôm cô vào ngực, nằm trên ghế dựa nói: "Lúc em còn nhỏ trông như thế nào?"
"Ừ, mang kính gọng đen, đầu nấm hương, rất thích đọc tiểu thuyết." Bạch Vân nằm trên trên ngực anh, để mặc anh nắm bàn tay bé nhỏ của mình, mỉm cười hỏi lại: "Còn anh?"
Khóe miệng anh khẽ cười, trả lời: "Ừ, gầy gầy, nho nhỏ, đen thui."
"Thật sao?"
"Ừ, mãi cho đến khi anh lên lớp mười mới đột nhiên cao lên, ba năm cao hơn 20 cm."
"Oa." Cô nở nụ cười, "Còn em thì ba năm đó không cao thêm nữa."
"Em như vậy đã rất tốt rồi." Ma chưởng của anh lại duỗi ra, cười nhe răng, "Nên mới nói, anh thích."
"Khấu." Bạch Vân nở nụ cười, mặt ửng hồng, "Anh đừng làm loạn, nơi này bất cứ khi nào cũng có người đến."
Anh xoay người một cái đặt cô dưới thân, "Bà xã, trở về phòng thì bất cứ khi nào Ninh Ninh và Hawke cũng có thể chạy vào, tính ra thì nơi này tương đối sẽ không có người."
"Anh biết rõ là hai ngày trước Hawke và Ninh Ninh đã đi Las Vegas rồi mà." Khuôn mặt nhỏ nanh của Bạch Vân càng đỏ, đẩy đẩy bờ vai của anh. "Hơn nữa, Alex sắp ra ngoài, em đã đáp ứng cậu ấy mười phút nữa sẽ qua chăm sóc hai bé củ cải cho cậu ấy rồi."
"Hắc, anh mới là chồng em mà."Khấu Thiên Ngang lẩm bẩm oán giận, cô gái này đều đem thời gian chia cho người khác, chính là không chia cho anh.
Bạch Vân cười, xoa xoa chân mày anh, "Thường nhíu mày sẽ nhanh già đó, anh có thể đi với em, coi như là luyện tập đi."
"Luyện tập?" Anh nhíu mày.
"Chăm sóc đứa bé." Cô nháy mắt mấy cái, giả bộ vô tội.
Anh hôn cô, thấp giọng cười, "Em định ăn hết anh, đúng không?"
"Vậy anh cũng phải để cho em ăn anh mới được." Cô cười vui vẻ, xoa xoa mái tóc đen của anh.
Anh đứng lên, cũng kéo cô đứng dậy, dáng vẻ giống như nhận lệnh, cười thở dài, dắt tay cô đi ra ngoài, vẫn không quên nói: "Anh thích ăn em."
Nhìn cô gái kia và con trai biến mất sau cánh cửa, lão Bart mới từ sau gốc cây đi ra, phương xa vẫn vọng lại tiếng cười của hai người.
Nhìn bóng dáng đang khuất xa trên bãi cỏ, khiến ông không khỏi nhớ lại nhiều năm trước kia cũng có cô gái có mái tóc đen như vậy, một cô gái phương Đông cười dịu dàng...
Ngực đau nhói, ông đứng im tại chỗ.
Mấy năm nay, ông vẫn luôn nghĩ rằng, có lẽ năm đó ông đã làm sai, nhưng mà cho tới ngày hôm nay ông mới sâu sắc cảm nhận được.
Nếu lúc đó ông lựa chọn khác đi, thì có lẽ... ông cũng có vẻ mặt hạnh phúc giống như vẻ mặt vừa rồi của con trai?
Lá Diệp khô rơi xuống, ông chống cây ba-toong, chậm rãi xoay người đi về phòng của mình.
..........
"Này, Bạch Vân, lão đầu tử kia xảy ra chuyện gì vậy?" Nhìn ông lão ngồi ngoài cửa sổ, Âu Dương Ninh mới từ Las Vegas về nhíu mày hỏi.
"Không biết." Bạch Vân nhìn lão Bart hình như ông không còn tức giận như trước, hơi bận tâm.
Mấy ngày trước, bỗng nhiên ông ấy trở nên an tĩnh, không có giống như trước đây động tý là hô to gọi nhỏ, cũng không còn oán giận với những món ăn thanh đạm nữa, mỗi ngày vừa đến thời gian ông liền chủ động chuẩn bị quần áo để bị dạo.
Mặc dù ông vẫn làm mặt lạnh, nhưng cũng không trưng ra vẻ mặt già nua khó tĩnh nữa, phần lớn thời gian ông đều ngồi một chỗ, thẫn thờ nhìn về phương xa, thật lâu cũng không cử động.
"Cậu cảm thấy, có phải ông ta..." Ninh Ninh xích laị gần, nhỏ giọng nói: "Mắc chứng ngu ngốc về già không?"
"Không nghiêm trọng như vậy đâu." Bạch Vân cười cười, lại nhìn lão Bart, "Trái lại..."
"Trái lại như thế nào?" Vừa uống sữa tươi đu đủ, Ninh Ninh nhíu mày tò mò.
"Trái lại có thể là biểu hiện của chứng về hưu."
"Chứng về hưu?"
"Mình không chắc chắn có phải bệnh này hay không, vì sao thì trước đây công việc bận rộn, sau khi về hưu không tìm thấy trọng tâm của cuộc sống, cho nên dễ dàng mắc bệnh đó..." Bạch Vân nhíu mày, thì thào nói.
"Chơi mạt chược đi." Đột nhiên Ninh Ninh nói một câu.
Bạch Vân sửng sốt, "Mạt trượt?"
"Có thể phòng bệnh ngu ngốc cho người già." Ninh Ninh hừ một tiếng, nói: "Cũng không thể để ông ấy lại nhúng tay vào chuyện công ty? Ông ấy vừa đụng vào, mấy người... đàn ông kia lại loạn nên cho mà xem."
"Ông ấy sẽ chơi sao?"
"Cậu chờ một chút." Ninh Ninh bỏ lại câu này rồi đứng lên, đi đến chỗ lão Bart, sau khi nói mấy câu với ông, lại quay về. "Ông ấy nói sẽ chơi, chơi mấy vòng cũng được, ông ấy sẽ không để ý."
Bạch Vân há hốc mồm, miệng nhỏ khẽ nhếch, thật lâu sau mới thốt ra một câu: "Nhưng... vẫn còn thiếu một người."
"Chad cũng sẽ chơi."
"Ách." Bạch Vân trừng mắt nhìn, ngây ngốc, thì thào nói: "Bài...?"
"Lầu hai có phòng đánh bài, bên trong bài gì cũng có." Ninh Ninh lấy cuốn tiểu thuyết trên tay cô, kéo cô đi ra ngoài. "Đi thôi, chúng ta đến đó đi."
Bạch Vân vẫn ngây ngốc, mãi cho đến khi đến phòng đánh bài nhìn thấy lão Bart và Chad, mới có phản ứng.
Không thể nào?
Ba chữ này còn đang vang lên trong đầu cô, thì Ninh Ninh đã ấn cô vào ghế ngồi, bắt đầu chia bài.
Không thể nào?
Cô sững sờ nhìn hai ông lão, chỉ thấy họ đưa tay trộn bài, sau khi Ninh Ninh xếp bài của mình xong liền giúp cô xem bài.
Không... phải... chứ?
Xúc xắc rơi vào chén, lăn mấy vòng, rồi ngừng lại.
"Này, Bạch Vân, tới phiên cậu, lấy bài đó." Ninh Ninh thấy cô không phản ứng, liền gọi cô.
Bạch Vân ngu ngơ nhìn ba người trước mắt, chỉ cảm thấy mình là con thỏ nhỏ rơi vào động Elise, 30 phút sau, cô càng khẳng định điều này."
....
Kỳ quái, anh mới đi ra ngoài một chút, tại sao khi trở về lại không thấy ai?
Khấu Thiên Ngang vừa vào phòng lại không thấy ai, liền túm một người làm lại hỏi: "Những người khác đâu?"
"Đang ở trong phòng đánh bài."
Phòng đánh bài?
Anh sửng sốt, vội đi lên xem, ai ngờ vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh há hốc mồm.
"Tự sờ, hồ rồi, nhà cái ba kéo ba, tổng cộng tám điểm." (Xin thứ lỗi mình không biết tý gì về mạt chược.... ^___^) Âu Dương Ninh Ninh dương dương tự đắc ngả bài xuống, đưa tay ra muốn thu thẻ đánh bài từ ba người khác.
"Nơi này đang xảy ra chuyện gì?" Anh vặn mi hỏi.
Bốn người trên bàn rối rít quay đầu lại.
"Đương nhiên là chơi mạt chược." Ninh Ninh thu thẻ đánh bài, cười tít mắt ngồi trở lại ghế.
"Khấu?" Bạch Vân vừa thấy anh, giống như thấy được đấng cứu thế, nhẹ nhàng thở ra.
Khấu Thiên Ngang đi lên phía trước, nhìn thấy thẻ đánh bài của Bạch Vân ở trên bàn chỉ còn lại vài cái, hai lão già kia cũng vậy, nhưng lão già tốt hơn so với cô, người có thẻ đánh bài nhiều nhất là Âu Dương Ninh Ninh.
Anh liếc mắt nhìn vẻ mặt của cha mình, khẽ xoa gáy Bạch Vân, "Em thua bao nhiêu?"
"Rất nhiều." Bạch Vân cười cười xin lỗi, cầm cánh tay còn lại của anh. "Giúp em đi?"
"Chỉ cần bạn bài của em không ngại." Anh vừa đẩy mi, vừa nhìn ba người còn lại trên bàn.
Âu Dương Ninh ninh nhún vai, "Tôi không có ý kiến."
Chad nhún nhún vai, cười nói: "Tôi cũng không có ý kiến."
Anh nhìn về phía cha mình, lão Bart liếc mắt nhìn anh, không nói lời nào, lại cầm bài lên một lần nữa, coi như là đã chấp nhận.
Bạch Vân đứng dậy, để Khấu Thiên Ngang ngồi xuống, cười nói: "Tôi đi pha cà phê, mọi người cứ từ từ mà đánh."
Cuộc chiến lại bắt đầu lần nữa, nhưng lúc này không khí đầy mùi súng đạn, không lâu sau, Ninh Ninh và Chad liền phát hiện, hai cha con nhà này đang chặn bài của nhau, trai cò tranh nhau, đương nhiên là một bên sẽ ngư ông đắc lợi.
Cho nên khi Bạch Vân trở lại thì thấy đống thẻ bài của Ninh Ninh cao hơn trước rất nhiều.
Bạch Vân đặt cà phê lên bàn, đứng ở phía sau Khấu Thiên Ngang nói: "Như thế nào? Anh có muốn giúp em đánh thắng một ít thẻ bài không?"
Cô vừa lơ đãng hỏi, cũng khiến hai cha con nhà họ Bart tỉnh táo lại, cẩn thận tính toán thẻ bài của mình, mới phát hiện tình thế không ổn, hai cha con liếc mắt nhìn một cái, sau đó nhìn đống thẻ bài trước mặt Âu Dương Ninh ninh, lúc này mới nghiêm túc đánh bài.
Ai ngờ vận may của Ninh Ninh quá tốt, một vòng lại một vòng thắng hết, làm hai cha con họ không thể không hợp tác, mới miễn cưỡng duy trì, không thua sạch thẻ bài.
Điều khiến Bạch Vân kinh ngạc chính là hai cha con nhà họ Bart không cam lòng, ngày hôm sau lại tìm Ninh Ninh chơi bài, liên tục mấy ngày liền, thậm chí đến khi thiết yếu bắt đầu nói chuyện, tuy nhiên đa số là khi chơi mạt trượt, nhưng huống quỷ dị này lại khiến cô buồn cười.
"Bọn họ vẫn chưa từ bỏ à?" Lúc ăn cơm Ninh Ninh ngồi cạnh Bạch Vân, vừa uống canh vừa thì thầm: "Đàn ông đều không chịu thừa nhận phụ nữ giỏi hơn họ."
Bạch Vân cắn môi dưới cười nhẹ: "Cậu thắng bao nhiêu?"
"Thêm chút nữa là có thể mua được một căn hộ rồi." Ninh Ninh nhăn mặt nhăn mày, hừ nói: "Những người có tiền đều không coi trọng tiền bạc."
"Khi nào cậu mới chịu nói cho họ biết cậu lớn lên trong mạt chược?"
"Chờ đến khi bọn họ thông suốt đã."
Nhìn thấy thái độ của hai cha con nhà này thay đổi rất nhiều, Bạch Vân mỉm cười, biết hai người họ đều đã nhường đối phương rất nhiều, có lẽ việc bánh bài này là một bậc thang để hai cha con họ bước xuống.
Chợt nhớ đến Hawke, cô quay đầu lịa hỏi Ninh Ninh: "Đúng rồi, Hawke đâu? Sao không thấy nó?"
Những anh em của Khấu đều vì bệnh tình của lão Bart mà ở lại đây không quay về thành phố họ sống, nhưng mỗi người đều rất bận rộn, đều đi sớm về trễ, lại gặp cái dinh thị lớn này, mấy ngày nay cô chỉ gặp họ có vài lần.
Những người khác thì không nói, nhưng trước kia không phải lúc nào Hawke cũng dính với Ninh Ninh sao? Tại sao lúc này lại không thấy?
"Cái con heo kia chết rồi!" Âu Dương Ninh Ninh mắng, để chén canh xuống bàn, rồi đứng lên, đi ra ngoài với sắc mặt vô cùng khó coi.
Bạch Vân ngẩn ra, kinh ngạc mà bật cười, không biết Hawke đã làm gì khiến cô tức giận, hại hai người đàn ông kia làm người chết thay, khó trách Ninh Ninh xuống tay không lưu tình. Có lẽ cô nên nói cho Khấu biết, tránh cho anh khỏi phải thua sạch.
……
Mới vừa ngủ trưa xong, lão Bart bước xuống lầu, thì thấy Bạch Vân che miệng ngồi xổm xuống chỗ ngã rẽ ngoài hành lang, sắc mặt cô tái nhợt.
Sao lại thế này?
Ông nhíu mày, đi về trước hai bước rồi đứng lại, hơi do dự, muốn xoay người rời khỏi, nhưng nhìn cô giống như có thể té xỉu bất cứ lúc nào lại khiến ông lo lắng.
"Khụ." Sau khi đắn đo suy nghĩ, ông chọn đi đến gần cô, hắng giọng, vẻ mặt cứng ngắc hỏi: "Cô ổn chứ?"
Nghe thấy giọng ông, Bạch Vân hoảng sợ, miễn cưỡng đứng dậy, nhưng cảm giác buồn nôn lại một lần nữa đang lên cổ họng, cô vọi che miệng lại, xém chút nữa là phun ra.
Lão Bart thấy vậy, vội quay đầu gõ gõ ba-toong, hô: "Chad!"
Giọng ông vang vọng khắp trên hành lang, truyền đi rất xa.
Bạch Vân thấy thế, cố nén cảm giác ghê tởm, giữ chặt ông, "Con không sao, thật sự..."
Lão Bart càng nhíu mày, sắc mặt cô trắng như tờ giấy còn nói không sao.
Nghe thấy ông chủ gọi, lão Chad liền từ trong một cánh cửa chạy ra. "Ông chủ?"
Lão Bart nhìn cô gái kia, dùng ba-toong chỉ cô ra lệnh: "Cô, đi theo tôi." Sau đó quay đầu ra lệnh cho lão Chad. "Ông, gọi bác sĩ đến đây."
Nói xong ông xoay người dẫn đầu đi vào một cánh cửa gần đó, muốn cô ngồi xuống ghế sô pha.
Chad thấy thế sửng sốt, sau đó mỉm cười. Đó là thư phòng của ông chủ, ông vốn không cho những người không liên quan đi vào, xem ra ông chủ đã tiếp nhận đứa nhỏ này rồi.
Thật sự sắc mặt Bạch Vân rất kém, Chad vội vàng chạy đi gọi điện cho bác sĩ.
"Con thật sự không sao mà..." Bạch Vân lại thử nói một lần nữa, nhưng cảm giác buồn nôn vẫn chưa hết, khiến cô chỉ nói được một nửa, căn bản nó không có sức thuyết phục.
"Câm miệng." Lão Bart khiển trách, đi đến trước bàn làm việc mở ngăn kéo ra, lấy ra một bình rượu nhỏ, rồi rót đầy một ly nhỏ, đưa cho cô, "Uống hết đi."
"Con cho rằng, bọn con đã tịch thu toàn bộ rượu rồi." Bạch Vân cầm ly rượu, khẽ nhấp môi, lẩm bẩm nói.
Hai tay ông đặt lên cây ba-toong, trừng mắt nhìn cô, thật lâu sau mới nói: "Ta không có đụng đến chai rượu này."
Bạch Vân sửng sốt, ngẩng đầu nhìn ông.
"Ta còn muốn sống lâu hơn một chút." Lão Bart chống cây ba-toong xoay người đi đến ngồi xuống cái ghế phía sau bàn làm việc, mặt không biểu cảm nhìn cô: "Cô có thai bao lâu rồi?"
"Có thai?" Bạch Vân ngẩn ngơ, sờ sờ bụng dưới.
"Cô không biết?" Lão Bart thấy vẻ mặt mờ mịt của cô, mày lại khép lại lần nữa.
Bạch Vân cúi đầu nhìn bụng của mình, thì thào nói: "Gần đây hay đói, co tưởng rằng ăn quá nhiều mới buồn nôn..."
Ăn quá nhiều? Quả thật cô gái này không biết tự chăm sóc chính mình!
Trừng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh của cô, lão Bart hừ một tiếng, cầm điện thoại trên bàn lên, nhấn một dãy số nội bộ, sau đó nói với Phổ Âu một loạt tiếng Anh, rồi ngừng một chút, cầm diện thoại hỏi cô: "Cô có đặc biệt muốn ăn món gì hay không?"
Giọng điệu ông nói chuyện rất kém, nhưng tấm lòng lại không như vậy, Bạch Vân có vẻ thụ sủng nhược kinh. "A... là kem..."
Ông nhăn nhíu mi, nhưng vẫn nói với Phổ Âu.
Sau khi dặn dò xong, ông vừa cúp điện thoại thì bác sĩ cũng đến, bước đầu chuẩn đoán, cô thật sự mang thai.
Khi bác sĩ chúc mừng cô, thì cô vẫn còn hoa mắt chóng mặt, mãi cho đến khi mấy người đàn ông đó ra ngoài nói chuyện riêng với nhau, trong thư phòng yên tĩnh lại, cô mới ý thức được chuyện mình mang thai.
Đứa bé sao? Phải nói cho Khấu mới được...
Cô cúi đầu sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình, khóe miệng mỉm cười.
Không biết khi anh nghe được sẽ có phản ứng gì, cô lại không ngờ là anh đã biết rồi.
Đột nhiên chuông lớn bên tường vang lên, cô hoảng sợ, ngẩng đầu lên, mới phát hiện trong phòng không còn ai, cô có thể nghe thấy bọn họ đang nói chuyện ngoài cửa, nhưng lại nói tiếng Anh, cô nghe không hiểu, trái lại cái bàn cổ và kệ sách đã thu hút sự chú ý của cô.
Lúc nãy buồn nôn, nên không có cách nào chú ý đến căn phòng này, bây giờ tốt hơn nhiều rồi, cô mới phát hiện đây là thư phòng.
Tất cả giá sách trong phòng đều âm trong tường, bàn làm việc cổ, thảm, vách tường đều là màu xanh lá, đối diện cô cũng là lò sưởi âm tường trước lò sưởi có một cái xích đu và một cái bàn nhỏ, dưới đất cạnh bàn trà có một quyển sách.
Cô tò mò, cầm lấy cái ly đi lên phía trước, sau đó mới phát hiện đó không phải là sách mà là một album hình.
Mở tờ đầu tiên ra, cô thấy người trong hình rất quen, cô ngồi chồm hổm trên mặt đất, phát hiện đó là Khấu, là Khấu khi còn nhỏ, chỉ là mặt anh không quay về phía ống kính, mà nhìn về hướng khác.
Cô cảm thấy kỳ quái, bởi vì tất cả những tờ sau, anh đều quay mặt về hướng khác, xem ra là... chụp lén.
Bạch Vân ngồi chồm hổm trên mặt đất, lật một tờ rồi một tờ, vài tờ đầu có vẻ bình thường, anh còn bé, cô biết đó là chụp ở căn phòng này, cô nhận ra vài chỗ.
Sau đó khi anh lớn lên tầm mắt của anh vẫn không nhìn vào ống kính, mà cảnh phía sau anh cũng có sự khác biệt rất lớn, kiến trúc phương Đông, kiến trúc phương Tây, thành phố, nông thôn, quán bar, quán ăn sáng, trong sa mạc, trên thảo nguyên...
Anh đi đến quá nhiều nơi, mái tóc đen dài đã cắt ngắn, có mấy tấm thì để đầu trọc, khiến cô không nhịn được cười, có mấy tấm anh bị thương lại khiến cô đau lòng.
Một quyển sách dày cộm cô đã xem trong khoảng thời gian rất ngắn, cô đóng nó lại, khiến cô phát hiện trên bìa sách có in năm và chữa tiếng Anh đó là chữ C, cô ngẩng đầu khiếm trên giá sách, có một kệ đựng album ảnh cùng năm, cô rút ra album ảnh mang chữ H, rồi lật xem, người bên trong là Hawke, cô lại rút ra vài quyển, mới phát hiện, mỗi chữ biểu hiện cho một người.
C là Khấu, L là Lam Tư, E là Alex, H là Hawke, A là Adam.
Trừ Khấu ra thì những người còn lại ảnh được chụp từ bé đến lớn, còn Khấu thì mười mấy tuổi mới có hình, trừ điều này ra thì cô phát hiện những ảnh của những người đó lức đầu thì nhìn thẳng vào ống kính sau này thì không nhìn vào đó nữa, xem ra đa số hình đều là được chụp lén.
Ngồi trên thảm, ôm chặt lấy album hình của Khấu, nhìn bốn album khác trên mặt đất, chỉ cảm thấy mũi chua xót, bởi vì đến bây giờ, cô mới hiểu được, cõ lẽ cha họ không máu lạnh như trong tưởng tưởng của họ, có lẽ ông đã từng như vậy, nhưng ông vẫn quan tâm...
Một tiếng động nhỏ, khiến cô quay đầu, lão Bart chống cây ba-toong đứng sau cô, biểu hiện trên mặt cô cứng ngắc.
Cô biết mình khóc, nhưng không ngừng được, chỉ có thể nhẹ giọng hỏi: "Vì sao?"
Vẻ mặt ông còn cứng hơn cả cô, vốn Bạch Vân tưởng rằng ông không trả lời, sau đó ông buông lỏng người, vẻ mặt lộ ra tia mệt mỏi, chậm rãi ngồi xuống ghế, giọng khàn khàn nói: "Những đứa nhỏ kia đi theo ta sẽ tốt hơn so với đi theo mẹ chúng. Ta vẫn cho rằng mình đã đúng, mãi cho đến khi đứa bé kia bỏ đi, ta mới biết mình đã làm những gì, nhưng tổn thương đã được tạo thành, ta có thể làm gì ? Chỉ có thể cố gắng bù đắp lại cho bọn chúng."
Bạch Vân lệ nóng lưng tròng nhìn ông, nói: "Ông thương họ..."
Hốc mắt lão Bart khẽ ửng hồng, thở dài, "Có lẽ đã quá muộn."
"Không đâu." Bạch Vân lau nước mắt trên mặt, mỉm cười, cầm lấy bàn tay già nua của ông, "Vĩnh viễn cũng không muộn."
Lão Bart cố nén nước mắt, vỗ vỗ tay cô, nói xin lỗi: "Con là đứa bé ngoan, xin lỗi vì đã ngăn con ở bên ngoài, ta biết con là thật lòng thương nó, chứ không phải vì tiền."
"Làm sao công biết con không phải vì tền?" Bạch Vân vừa lau nước mắt vừa nói.
"Bởi vì ánh mắt của con của con nhìn nó." Trong mắt lão Bart đầy bi thương, cảm thán nói: "Đã từng có một cô gái nhìn ta với ánh mắt như vậy, chỉ là lúc đó ta quá ngốc, không biết quý trọng..."
..........
Vừa mới dắt con chó đi dạo, khi trên đường về Khấu Thiên Ngang thấy một chiếc xe lướt qua anh.
Bác sĩ John?
Nhận ra người trong xe, ngực anh thắt lại, tưởng lão già lại xảy ra chuyện gì, liền bước nhanh đi về nhà lớn, nhìn thấy người đầu tiên liền hỏi: "Ông chủ đâu?"
"Đang ở trong thư phòng."
Anh nghe vậy, vội sải bước đi tới thư phòng, ai ngờ vừa đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Bạch Vân và lão già đứng trước giá sách ở trước lò sưởi, lão già rất tốt, không có chuyện gì.
Anh nhẹ nhàng thở ra, lại phát hiện hốc mắt Bạch Vân ửng hồng, hình như là vừa mới khóc xong.
"Chuyện gì vậy?" Anh tưởng rằng lão già lại chứng nào tật nấy, tức giận liền bốc lên, đi lên phía trước, ôm bạch vân vào ngực, nổi giận ép hỏi lão già: "Ông nói gì với cô ấy?"
"Khấu, anh hiểu lầm..." Bạch Vân thấy thế, vọi vàng muốn giải thích.
"Em không cần nói giúp ông ta!" Khấu Thiên Ngang cắt ngang lời cô, tức giận đến nỗi dùng tiếng Anh mắng chửi lão Bart.
"Khấu, không phải như vậy, anh nghe em nói được không..." Tuy không hiểu anh nói gì, nhưng Bạch Vân có thể đoán được khi nhìn thấy vẻ mặt lúc trắng lúc xanh của lão Bart.
Cô gấp đến độ vỗ ngực anh, muốn ngăn anh nói ra những lời khiến sau này anh phải hối hận, nhưng anh không nghe, cô tức giận hét lên: "Anh câm miệng cho em!"
Bởi vì dùng quá nhiều để hét, làm cô lại thấy hoa mắt chóng mặt.
Bởi vì tiếng sư tử Hà Đông rống này của cô liền khiến Khấu Thiên Ngang hoảng sợ, cuối cùng cũng ngậm miệng, lại thất dáng vẻ của cô giống như sắp xỉu, anh vội ôm hông cô, "Bạch Vân?"
"Sự việc không như anh nghĩ đâu..." Bạch Vân cố nén cảm giác buồn nôn đang dâng lên, vô lực nói.
"Cái gì?"
"Anh hiểu lầm..."
Cô còn chưa nói hết câu, cửa thư phòng lại bị đẩy ra, một mỹ nữ tóc vàng không để ý đến sự ngăn cản của Chad liền xông vào, cười cười hôn lên má lão Bart, sau đó chào hỏi với Khấu, bằng tiếng Anh.
Bạch Vân hơ sững sờ, không biết người này là ai, chỉ thấy đột nhiên Khấu chửi ầm lên, mỹ nữ tóc vàng kia hoảng sợ, mờ mịt trả lời.
Bạch Vân nghe hiểu được vài từ, vợ, kết hôn, ép buộc...
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Cô quay đầu nhìn lão Bart, thấy sắc mặt rất kém, còn có chút áy náy.
Đang lúc hỗn loạn, Ninh Ninh nghe thấy thư phòng xôn xao nên cũng đến, cô nghe được câu đó liền dùng lẫn lộn tiếng Trung và Anh chửi ầm lên.
Cái gì mà đồ khốn kiếp, phụ lòng? Là Trần Thế Mỹ [1]?
[1Trần Thế Mỹ: (Trung văn giản thể: 陈世美; Trung văn phồn thể: 陳世美, bính âm: Chén Shìmĕi) là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, anh bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém. _ Theo Wikipedia)
Nghe được mấy chữ mà Ninh Ninh chửi, Bạch Vân nháy mắt mấy cái, cảm thấy buồn cười, đầu óc choáng váng lại khiến cô buồn nôn.
"Khấu..." Cô suy yếu vỗ vỗ ngực anh, muốn thu hút sự chú ý của anh. "Khấu..."
Anh tức điên rồi, không chú ý đến cô.
Tiếng cãi vã của mọi người càng lúc càng lớn, cô cảm thấy thật ồn ào, khiến cô càng muốn ngất xỉu.
Cô lại thử mở miệng, nhưng chỉ mới há mồn, còn chưa kịp nói gì, trước mặt bỗng tối sầm lại, liền ngất xỉu...