#11
"Anh ta không tốt cớ gì anh phải vì anh ta mà ngốc như vậy?Anh ta là trai bao đó anh biết không hả?".
"Cô biết gì mà nói, Tiểu Minh không phải như vậy"
"Anh không tin thì cứ tiếp tục chứng kiến thêm đi!!"
Tiểu Minh không những nằm trong lòng người đàn ông đó còn thậm chí làm những hành động khiến người khác nhìn vào phải đỏ mặt.
Âu Vũ không tin vào chính mắt mình nữa thì ra bao lâu nay Tiểu Minh đã gạt hắn đã lừa dối tình cảm của hắn.
"Trên đời này quả thật chẳng có ai là người tốt cả" Mộc Nhi bắt chéo chân nhấp một ngụm rượu nhìn về phía xa săm.
"Tôi thật sự không tin"
"Tiểu Minh của anh đang nằm trong vòng tay người khác, không biết anh ta đã qua bao nhiêu người rồi mà anh có thể ngốc đến nỗi không biết được sao?"
"Đi thôi!!" Đột nhiên Âu Vũ đứng dậy đi nhanh khỏi đó, Mộc Nhi ngơ ngác nhìn hắn sau đó cũng chạy theo.
"Cô đang lừa gạt tôi?" Vào trong xe hắn quay người sang đôi mắt có sự tức giận trong đó, không khí trong xe dần trở nên ngột ngạt đến khó chịu.
"Tận mắt anh thấy đấy tôi gạt anh làm gì"
"Cô đã dàn dựng mọi thứ, cô muốn tôi buông bỏ"
"Tôi không rảnh để làm chuyện đó, anh không tin? Xem cái này đi!"
Mộc Nhi đưa cho hắn những tấm hình của Tiểu Minh anh ta đi cùng rất nhiều người đàn ông vào khách sạn và hộp đêm, đa số là những người có tiền có tiếng.
"Tôi có một người bạn, cô ấy rất giỏi trong viêc điều tra nên đã nhờ cô ấy, đây là những tấm hình cô ấy chụp được và anh là một trong số những người đàn ông mà anh ta qua lại"
"Hừ, bao lâu nay tôi tưởng tôi đã có một người quan tâm và yêu tôi thực sự rồi chứ, tại sao? Tiểu Minh trở thành con người như vậy?"
"Thế giới này nó là vậy đấy, không ai thật lòng với ai cả,vì tiền người đó có thể làm bất cứ mọi chuyện và bản thân người đó sẽ dần thay đổi mà thôi"
"Đi uống với tôi vài ly đi!!"
"Hả?"
"Đi nơi khác, tôi không muốn ở nơi này thêm chút nào nữa"
Chiếc xe dừng lại ở một bờ sông, cảnh đêm yên tĩnh với những ánh đèn lung linh gọi xuống mặt nước cô ngồi xuống bãi cỏ xanh ngước nhìn lên bầu trời đầy sao tuyệt đẹp.
Âu Vũ đi đến ngồi bên cạnh cô, đưa cho cô chai rượu.
"Ở đây thật yên tĩnh"
"Chỗ này thích hợp để xả stress đấy!!"
"Anh và Tiểu Minh quen nhau thế này vậy?"
"Thật ra.... tôi và cậu ấy là bạn bè học chung từ khi lên trung học, trong quãng đời học sinh đó của tôi chỉ có cậu ấy luôn bên cạnh tôi luôn giúp đỡ tôi dần dần tôi cảm thấy tình cảm của mình dành cho Tiểu Minh ngày càng lớn"
"Tôi thấy hình như anh đang nhầm lẫn gì đó, có lẽ anh không phân biệt được cảm xúc của mình,giữa tình bạn và tình yêu"
"Không thể nào" hắn đưa chai rượu lên uống.
"Sau đó thì sao?"
"Tiểu Minh bỏ học năm cuối không lý do, tôi đã mất một khoảng thời gian để tìm lại cậu ấy, và tôi đã ngỏ lời với Tiểu Minh"
"Có phải anh thiếu thốn tình thương từ nhỏ hay không?"
"Ừm, tôi sống với dì Vương từ lúc lên năm mẹ tôi... bà ấy bận công việc của công ty rất nhiều không có thời gian về thăm tôi rảnh thì gọi vài cuộc gọi rồi tắt ngang, tôi đến trường mọi người đều xa lánh vì nói tôi là công tử bột không nên đụng vào"
"Chỉ có duy nhất Tiểu Minh là người đến bên tôi,tâm sự và xem tôi là người bạn thật sự mà thôi"
Mộc Nhi lắng nghe những điều hắn nói chất giọng có vẻ khàn, đôi mắt đượm buồn của hắn khác với vẻ ngày thường của mình cô ôm chầm lấy hắn.
"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, đừng nghĩ nhiều nữa".
Thả sao?, follow nha
Wattpad:laclac8662