Sân bóng rổ yên tĩnh không một bóng người, do ánh đèn không đủ nên xung quanh đều tối đen như mực.
Vũ Vân Hân lái xe vào nhà để xe.
“Búp Bê, mẹ có phát hiện Lục Tâm có hơi lạ không?” Há Cảo đã ấp ủ câu hỏi này rất lâu, cuối cùng vẫn nói ra.
“Không lạ. Sao vậy?”
“Thì anh ta là fan cuồng của Thẩm Giai Kỳ đấy.”
Nghe vậy thì Bánh Bao phát hiện ra điều khác thường: “Bảo sao anh luôn cảm thấy chúng ta xuất hiện ở đâu cũng có người của nhà họ Thẩm.”
“Đúng vậy! Nhà trẻ cũng vậy, ra ngoài ăn uống cái gì cũng thế…”
“Ý con là Lục Tâm nói cho Thẩm Giai Kỳ biết… hành tung của chúng ta?” Lời Vũ Vân Hân vừa dứt thì nghe thấy tiếng có người chơi bóng trên sân bóng rổ.
Giờ này chơi bóng khiến âm thanh có vẻ rất u ám, vì sân bóng vô cùng trống trải nên âm thanh vang vọng cũng rất sâu.
Bọn họ nhìn về phía sân bóng, đúng là thấy một bóng người.
“Sao lại thấy hơi đáng sợ nhỉ?” Há Cảo rụt cổ lại.
Vũ Vân Hân thử mở cửa sổ xe, nhìn về phía sân bóng rổ thì phát hiện một người đàn ông lạ. Người đàn ông này có thân hình cao lớn, động tác đánh bóng nhanh nhẹn, lưu loát, số lần bóng vào rổ khá nhiều.
“Con biết là ai rồi!” Sắc mặt Màn Thầu tràn ngập vẻ kích động, cậu mở cửa xe.
Thân hình bé nhỏ lộp cộp nhảy ra khỏi xe, đôi chân ngắn chạy về phía sân bóng rổ.
“Là ai hả?” Ba mẹ con cũng xuống xe theo.
“Buông tôi ra! Anh là ai? Buông tôi ra!” Trong màn đêm đen, tiếng la hét của Màn Thầu vang lên.
Vũ Vân Hân vội vàng chạy qua, may mà giày cô mua cho mấy đứa nhỏ đều là giày huỳnh quang, ban đêm phát sáng nên chẳng mấy chốc mà cô đã tìm được vị trí của Màn Thầu.
“Anh là ai? Buông con tôi ra!” Vũ Vân Hân chạy qua.
Người đó ôm Màn Thầu chạy lên cầu thang lầu hai thì dừng lại rồi giơ Màn Thầu lên cao: “Nếu tôi thả từ đây xuống thì sao nhỉ?”
Giọng nói của người kia khiến người nghe sởn gai ốc.
Người đánh bóng trên sân bóng rổ cũng đi đến chỗ Vũ Vân Hân.
“Sao lại là anh?” Bánh Bao giơ tay kéo người đàn ông vừa đánh bóng rổ lại, nhìn thấy mặt anh ta thì cũng biết vì sao Màn Thầu lại kích động chạy qua như thế.
“Suỵt, cứu người trước.”
Vũ Vân Hân bị ép nằm ở đầu cầu thang, trái phải đều khó, nếu đi lên thì đứa bé kia sẽ bị người phụ nữ ném xuống, nếu chạy xuống dưới đỡ thì sợ người phụ nữ không ném từ giữa mà lại thả xuống cầu thang, tốc độ đỡ không bằng tốc độ cô ta ném.
“Thẩm Giai Kỳ, cuối cùng cô muốn làm gì?”
Dù đối phương đeo khẩu trang, nhưng giọng nói giống Thẩm Giai Kỳ như đúc.
Người phụ nữ thờ ơ phủi phủi dưới ánh mắt của Vũ Vân Hân, đứa bé ôm trong lòng không thấy vùng vẫy.
Đầu Màn Thầu lớn hơn mấy đứa bé khác, mà cả người đều là thịt.