“Dù em là ai thì hôm nay cô chính là người của bọn anh.”
Đàn ông uống rượu vào thì lòng can đảm rất lớn, gã đàn ông đó dùng một tay kéo Thẩm Giai Kỳ đi về hướng nhà vệ sinh.
“Cứu mạng!” Thẩm Giai Kỳ hét lớn.
Cô Võ ở phòng kế bên có thể nghe rõ ràng: “Sao lại kêu cứu mạng?”
“Có thể là chơi mấy tư thế khá cao thâm. Hoặc là chơi đóng vai diễn kịch chẳng hạn.” Trợ lý trả lời.
Cô Võ nhìn anh ta: “Hình như anh hiểu rất rõ.”
“Có thể không hiểu sao? Người phụ nữ Mục Lâm Kiên thích là người phụ nữ tôi từng chơi qua.”
Cô Võ ngạc nhiên nhìn người đàn ông tầm ba mươi tuổi trước mắt, vừa mới nhìn lần đầu thì chỉ có cảm giác người đàn ông này cường tráng hơn trợ lý trước, bây giờ nhìn kỹ thì thấy cũng được phết.
“Không phải Mục Lâm Kiên thích Vũ Vân Hân sao? Vũ Vân là phụ nữ tôi từng chơi qua rồi.”
“Anh là ai?”
“Võ Thế Kiệt!”
Cô Võ không biết Võ Thế Kiệt là ai, nhưng nghe thấy “bạn trai cũ của Vũ Vân Hân” thì lại gợi lên hứng thú của cô ta.
“Cô Võ, chi bằng chứng ta về trước đi! Chuyện nam nữ không biết phải đến bao giờ mới xong.”
“Được.”
Võ Thế Kiệt lịch sự mà giúp cô Võ đẩy xe lăn ra khỏi phòng.
Lúc này, tiếng ồn kêu la trong nhà vệ sinh và mấy câu đùa giỡn dù có lớn đến mấy thì cũng không nghe được.
Thẩm Giai Kỳ càng vùng vẫy dữ dội thì mấy người đàn ông trước mặt càng điên cuồng hơn.
Bây giờ cái gì gọi là thuần khiết đều tuyệt vọng đến nỗi tâm hồn sụp đổ.
“Đúng là mềm mại vừa đủ.” Người đàn ông còn muốn tiếp tục, nắm lấy gương mặt nhỏ nhắn non nớt của cô ta: “Thật sự đủ **.”
“Còn chủ động nữa chứ.”
“Nói chứ, có phải cô ta làm ở đây không vậy?”
Nói xong lại ôm Thẩm Giai Kỳ lần nữa, ba gã đàn ông thay phiên nhau làm hết lần này đến lần khác..
Cô ta không còn giãy giụa như vừa rồi nữa, nằm im lìm giống như cá chết, hai mắt trống rỗng vô hồn nhìn chằm chằm vào một chỗ, mái tóc vốn được sửa sang kỹ càng, bây giờ cũng trở nên rối loạn.
“Tiền của em đây. Lần sau nhớ tìm các anh nha.”
Người đàn ông móc mấy tờ tiền giá trị lớn ra ném thẳng mặt cô ta rồi thong dong đi ra ngoài.
Thẩm Giai Kỳ lẳng lặng nằm trên sàn nhà, khóe mắt tuôn ra dòng lệ.
Mặt cô ta xám ngắt như tro tàn, trong mắt tràn đầy sự căm ghét, dường như muốn hủy diệt toàn bộ thế giới.
Ba người đàn ông làm bẩn cô ta nên bây giờ dù dùng tay chạm vào chính mình thì cô cũng thấy bản thân dơ bẩn.
Lúc này, nhân viên phục vụ vào thu dọn bát đũa, chú ý đến người trong nhà vệ sinh nên vội vàng đi vào.
Thấy Thẩm Giai Kỳ chật vật, nhếch nhác thì vội vàng đỡ cô ta dậy.
Quần áo xộc xệch, tiền rơi đầy mặt, thậm chí đồ lót cũng bị vứt ở một xó nhà vệ sinh.
“Cô gì ơi, cô không sao chứ? Cô có muốn gọi cảnh sát không?” Nhân viên phục vụ ôm cô ta dậy.