Cô buồn chán nghịch điện thoại, nhưng đúng là hiện giờ bụng cô đang rất đói.
Mấy người này không thấy đói sao? Đến giờ này rồi mà còn giống như được bơm máu gà vậy.
“Tổng giám đốc Mục.”
Lục Tâm nhỏ giọng nhắc nhở Mục Lâm Kiên: “Người phụ nữ của anh đói bụng rồi.”
Mục Lâm Kiên nhíu mày, quay người nhìn về phía Vũ Vân Hân thì thấy người phụ nữ này đang lén lút ăn kẹo dẻo.
Đây toàn là đồ ăn vặt của Vũ Vân Hân, ăn miếng khoai tây chiên thì bị nói là quá ồn ào, ăn hạt dưa thì bị kêu phiền toái, cuối cùng chỉ có kẹo dẻo chẳng những không ồn ào mà lại có nhiều kalo, ăn đồ ngọt có thể giải tỏa áp lực nên cô đã mang theo rất nhiều.
“Muốn ăn gì?”
Các giám đốc điều hành cấp cao đang vô cùng căng thẳng thì bỗng nhiên giọng nói của Mục Lâm Kiêu cắt ngang.
Mấy người đó ngập ngừng rồi nói: “Gì cũng được.”
“Không hỏi mấy người.”
Một đám ông to đầu cảm thấy xấu hổ, còn tưởng được Tổng giám đốc Mục mời cơm. Nhưng chỉ thấy Mục Lâm Kiêu đang gọi điện thoại.
Trong điện thoại vang lên giọng nói đáng yêu của một đám trẻ nhỏ: “Thịt lợn quay. Thịt gà thái lát trắng. Cá mú hấp. Cua huỳnh đế. Tôm hùm lớn…”
Toàn là những món ăn đắt tiền.
“Ừ.” Mục Lâm Kiêu đáp, sau đó quay ra nhìn Vũ Vân Hân: “Còn em?”
Anh đang hỏi cô muốn ăn gì trước mặt một đám người thế này.
Mối quan hệ tế nhị, cho dù có là người mù thì cũng biết hai người mối quan hệ giữa họ không bình thường.
Một ánh mắt thận trọng nhìn Vũ Vân Hân.
“Tôi ăn gì cũng được. Anh hỏi xem mọi người muốn ăn gì.”
Đám người kia nào dám lên tiếng, Tổng giám đốc Mục gọi món gì thì chắc chắn họ sẽ ăn món đó.
“Mấy người tự cầm tiền của mình ra ngoài mà ăn cơm.” Mục Lâm Kiêu không muốn người khác quấy rầy bữa ăn của năm người nhà bọn họ.
“Cuộc họp kết thúc.”
Cho đến hiện giờ, mỗi khi có cuộc họp khẩn cấp thế này, chỉ khi nào Mục Lâm Kiên có kế hoạch đột xuất phải rời đi thì mới có thể tan họp.
Nhưng hôm nay thì khác. Anh không nỡ nhìn người phụ nữ của mình đói bụng.
Đám giám đốc điều hành cấp cao kia nhao nhao vội vàng ra về, được tan tầm đúng giờ thế này, ai nấy đều rất vui vẻ.
“Nói chứ, Vũ Vân Hân ở đây cũng không phải không có lợi, ít ra Tổng giám đốc Mục cũng bớt chửi mắng người khác hơn trước.”
“Hôm nay tôi còn tưởng sẽ bị anh ấy chửi cho một trận vì viết kế hoạch không tốt, ai ngờ anh ấy chỉ đơn giản đập đống tài liệu hỏng lần trước vào đầu tôi.”
Dường như bọn họ đã phát giác ra được ích lợi của việc này, tâm trạng của Mục Lâm Kiên sẽ tốt hơn nếu có Vũ Vân Hân ở đó.