Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 969




Anh ta đứng lên đi về phía phòng làm việc của Vũ Thư Anh.

“Anh muốn tìm ai?”

Quầy lễ tân của bộ phận nhân sự thấy anh ta ngó nghiêng xung quanh một hồi bèn hỏi.

“Tôi muốn tìm Trưởng bộ phận Vũ.”

“Hiện tại cô ấy không có ở đây.”

Dường như đi dạo vài vòng khiến đầu óc anh ta cảm thấy thoải mái hơn, cảm thấy những lời vừa rồi của Vũ Vân Hân chẳng qua chỉ là dọa nạt một chút.

Dù gì anh ta cũng chỉ là một người đến gửi tài liệu, nội dung bên trong thế nào anh ta còn không biết, sao có thể liên quan đến mạng người được.

Anh ta quay lại phòng làm việc của bộ phận nhân sự để tìm Vũ Vân Hân, mọi thứ vẫn “trời yên biển lặng” như thế.

Sau khi trải qua một hồi an ủi tư tưởng, anh ta thở phào nhẹ nhõm quay lại văn phòng của mình.

Cửa phòng Vũ Thư Anh đang đóng, toàn bộ các rèm cửa bên trong cũng đều được kéo xuống.

Trong phòng, Vũ Thư Anh ngồi xổm dưới bàn, hai tay ôm lấy thân mình, cả người run bần bật.

Chiếc điện thoại rơi trên sàn nhà cứ rung lên liên tục, hàng chục tin nhắn ào ào đổ tới như muốn oanh tạc khiến thần kinh cô ta càng thêm suy sụp.

Cô ta muốn khóc nhưng lại không dám khóc thành tiếng.

Vốn tưởng rằng hôm nay là một ngày tốt nhưng không ngờ lại bị Vũ Vân Hân tự tay đưa xuống vực sâu thế này.

Ngoài cửa phòng bỗng vang lên tiếng giày cao gót lạnh lẽo.

Mỗi bước đi giống như đang muốn chà đạp lên trái tim cô ta vậy.

Cô ta sợ hãi rụt đầu lại.

“Xin hỏi Trưởng bộ phận Vũ có ở trong phòng không?” Tiếng nói kia chính là của Vũ Vân Hân.

Nghe thấy giọng nói của Vũ Vân Hân, Vũ Thư Anh siết chặt lấy quần áo mình, trong lòng đầy căm phẫn, dường như muốn cười nhạo chính mình là kẻ ngu ngốc.

Tại sao cô ta phải giúp Vũ Vân Hân?

Vũ Vân Hân vốn chẳng phải loại người tốt đẹp gì, cô ta đúng là “mắt chó đui mù” mới nhìn trúng.

Bây giờ thì hay rồi, Vũ Vân Hân đã trả lại tài liệu cho Ninh Phượng, như vậy thì sau này cô ta phải làm sao đây?

Hiện giờ, Ninh Phượng nói chuyện như muốn giết chết cô ta.

Mặc dù đó là mẹ ruột của cô ta nhưng vốn dĩ người phụ nữ này vô cùng ngoan độc, sao Vũ Thư Anh lại không biết được.

“Cộp cộp cộp!”

Tiếng giày cao gót văng vẳng ngoài cửa. Vũ Thư Anh liếc nhìn con dao sắc nhọn bên cạnh mình, cuộc đời này nếu không có Vũ Vân Hân thì tốt biết bao. Mãi mãi không cần bị so sánh với người khác.

Dường như từ lúc sinh ra, cô ta đã bị đem ra so sánh với Vũ Vân Hân, từ phong cách ăn mặc, ngôn từ cử chỉ, công việc sự nghiệp, hay thậm chí đến cả việc đối tượng kết hôn…

Cho tới bây giờ, Vũ Thư Anh cảm giác cô ta không được sống như những gì mình mong muốn, đối với cô ta, mục đích cả đời này đó chính là đánh bại Vũ Vân Hân.

Đồ vô dụng trở thành con nhà giàu, ngồi vững trên tầng lớp thượng lưu, đó cũng chính là yêu cầu mà Ninh Phượng đòi hỏi từ cô ta.

Nhưng cô ta rất mệt mỏi. Sống cũng mệt mỏi.