Màn Thầu nhìn thấy tin nhắn của cậu gửi thì tỏ vẻ áp lực.
Lời kịch hay đều bị hai anh trai cướp hết rồi, vậy cậu gửi cái gì?
“Em nói em là vệ sĩ của Mục Lâm Kiên, gọi là sứ giả hắc ám.”
Nickname tràn đầy trong hai hơi thở, Màn Thầu không nói gì mà liếc xéo: “Em sẽ nói em là dấu chấm lửng của Mục Lâm Kiên.”
Dấu chấm lửng của Mục Lâm Kiên?
Vẻ mặt của Há Cảo và Bánh Bao bắt đầu lờ mờ nhưng em trai thối của họ lại gửi như vậy thật.
“Chào mọi người, tôi ở bộ phận thư ký, là…”
Đột nhiên có hơn mười người nhao nhao rời khỏi nhóm chat.
Màn Thầu buồn bực: “Căng thẳng như vậy làm gì?”
Cậu mất hứng đổi “…” thành “dấu chấm lửng của Mục Lâm Kiên.”
Chỉ là tin nhắn chưa kịp gửi qua thì đã nhìn thấy chủ nhóm chat cầu ông cầu bà.
“Tổng giám đốc Mục à! Hy vọng anh đại nhân không chấp tiểu nhân, ngàn vạn lần ngàn vạn lần đừng để trong lòng. Chỉ là chúng tôi cảm thấy anh là người bề trên nên xứng với một người phụ nữ hoàn hảo nên mới lập nhóm chat bàn luận một chút, xin lỗi anh! Anh có thể trừ tiền lương cũng được nhưng ngàn vạn lần, ngàn vạn lần đừng đuổi tôi đi!”
Bánh Bao và Há Cảo không nói gì mà nhìn về phía em trai nhỏ đằng sau: “Em nhìn đi, tên của em dọa người ta sợ rồi kìa.”
Màn Thầu tủi thân bĩu môi: “Bọn họ chột dạ mà lại trách em à?”
“Bỏ đi, phóng lao thì phải theo lao!” Bánh Bao nói vậy xong thì tự mình viết lên trên: “Tôi không hài lòng khi cậu nói tôi là…”
Là dấu chấm lửng của Vũ Vân Hân.
Chủ nhóm chat tự động rời nhóm, bây giờ trong đó chỉ còn lại ba đứa bé.
Vốn dĩ cho rằng có thứ gì đó để chơi đùa thỏa thích, ai dè kết quả nhóm người ngu ngốc này lại không đáng sợ như vậy.
Màn Thầu sử dụng kỹ thuật của mình xâm nhập nhóm chat tiếp theo một lần nữa.
“Có vẻ đều giải tán hết rồi.”
Vừa rồi tìm kiếm thì có đến mười nhóm chat, từng bộ phận đều có một nhóm, bây giờ thì một nhóm cũng không còn.
Ba đứa bé buồn chán ngồi trên ghế, đỡ trán: “Thật chẳng vui gì cả. Một chút thú vị cũng không có.”
Trong văn phòng của Mục Lâm Kiên, Vũ Vân Hân ngồi bên kia cả buổi sáng, chưa làm việc gì cả.
Lần lượt có các vị cán bộ cấp cao tiến vào để báo cáo công việc.
Người nào bước vào cũng liếc mắt về phía Vũ Vân Hân một cái.
“Bộp bộp bộp!”
Mục Lâm Kiên cầm xấp văn kiện đập lên bàn.
Vài cán bộ cấp cao sợ hãi cúi đầu: “Tổng giám đốc Mục, đây là báo cáo hàng năm, còn cái này…”
Mục Lâm Kiên không nhận văn kiện của bọn họ mà chỉ vào mã QR thanh toán bên kia.
Đó là mã QR thanh toán của Há Cảo.
Bọn trẻ đã nói chuyện xảy ra trong nhóm chat với Mục Lâm Kiên, những người này nói xấu sau lưng Búp Bê, nói cô dựa vào thân thể để trèo lên cao, ảnh hưởng đến tâm trạng của Búp Bê. Mà tâm trạng Búp Bê không tốt sẽ ảnh hưởng đến một loạt phản ứng dây chuyền nối tiếp nhau, chẳng hạn như sẽ nói chuyện gắt gỏng với bọn họ hoặc là chán ăn, vì thế để tạo môi trường làm việc tốt cho Búp Bê thì tất cả những người dùng ánh mắt sắc bén nhìn Búp Bê đều chấp hành phạt tiền.