Mục Lâm Kiên tự làm mình mất mặt nên chỉ có thể miễn cưỡng đi ra khỏi phòng tắm trước.
“Á…”
Một âm thanh chói tai vang lên.
Âm thanh quen thuộc khiến ba đứa trẻ xông ra ngoài ngay tức khắc: “Búp Bê! Búp Bê làm sao rồi?”
Một người đàn ông đang đứng trước mặt Vũ Vân Hân.
Cô nóng nảy chỉ vào Mục Lâm Kiên: “Đồ biến thái!”
Ba đứa trẻ nghe vậy thì vội vàng cầm lấy một chiếc khăn tắm dài, kiễng bàn chân nhỏ để trùm kín xung quanh anh: “Búp Bê đừng sợ, chúng con bảo vệ dì!”
Nói rồi, bọn trẻ nhìn về phía Mục Lâm Liên bằng ánh mắt hung tợn: “Đừng cho rằng bố là bố của chúng con thì chúng con sẽ cho phép bố muốn làm gì thì làm với mẹ của chúng con nhé, cẩn thận chúng con đánh bố đấy!”
Mục Lâm Kiên không còn lời nào mà chỉ nhìn bốn mẹ con trước mặt.
Thật sự anh không làm gì hết, cũng không nói gì cả.
Chẳng qua vừa mới đi ra từ trong phòng tắm thì nhìn thấy Vũ Vân Hân, sau đó thì trở thành kẻ biến thái.
“Mấy người là rạp xiếc trung ương à?” Mục Lâm Kiên hờ hững quay mặt đi.
Vũ Vân Hân nhìn thấy ba đứa trẻ trần như nhộng mới nhận ra là bốn người họ vừa tắm.
“Cái đó… Hoạt động của bố mẹ và con cái sắp bắt đầu rồi, mặc quần áo vào rồi đi thôi!” Vũ Vân Hân ngượng ngùng đổi chủ đề.
Bốn bố con đổi sang trang phục gia đình thoải mái.
Chỉ là Mục Lâm Kiên cảm thấy bộ quần áo mèo leng keng trên người hoàn toàn không phù hợp với khí chất của anh.
“Ngoan ngoan.” Há Cảo nhìn Mục Lâm Kiên ở trước mắt.
Bánh Bao cũng gật gật đầu: “Kỳ quái.”
“Cứ ngửi thấy mùi đồng tính nam nồng đậm trong không khí.” Màn Thầu nói ra sự thật.
Vốn dĩ Mục Lâm Kiên đang hứng thú bừng bừng nhưng nghe vậy thì lập tức không còn tâm trạng gì nữa, anh lạnh lùng cau mày rồi lại lạnh lùng nhìn ba con yêu tinh nhỏ sau lưng mình.
“Mẹ cảm thấy cũng ổn mà!” Vũ Vân Hân bước lại, giúp anh chỉnh quần áo phía sau cho thẳng lại, hai tay sửa sang cổ áo của anh một chút: “Rất vừa vặn, chỉ là bình thường mặc mấy màu đen, trắng, xám nhiều quá, bây giờ mặc đồ màu sắc một chút nên mới thấy không quen mắt.”
“Chắc chắn không?” Mục Lâm Kiên nhìn bản thân ở trong gương.
“Thật mà. Cực kỳ đẹp trai!”
Nghe thấy lời khen ngợi của Vũ Vân Hân thì Mục Lâm Kiên vui như lên mây, cả người nhẹ tựa lông hồng, khóe môi nhếch lên một nụ cười tràn ngập vẻ tự tin.
Ba đứa trẻ bất đắc dĩ thở ra một hơi, người tình trong mắt biến thành Phan An, rõ ràng là rất khó coi mà lại nói là dễ nhìn.
Một nhà năm người đều thay trang phục gia đình con mèo leng keng này.
Năm người ngay ngắn từ cầu thang đi xuống dưới, cảnh tượng hoành tráng này khiến mấy cô giúp việc ở dưới tầng kinh ngạc mãi không thôi, khoảnh khắc nhìn thấy Mục Lâm Kiên thì sững cả người.