Chẳng qua còn chưa đến một phút, bọn nhóc lại vội vàng mở mắt ra, mơ màng nhìn về phía mép giường.
“Búp bê đâu?”
“Tối hôm qua vẫn ở đây mà!”
“Chắc không bị tên khốn khiếp Mục Lâm Kiên lén trộm đi đâu nhỉ!”
Nghĩ vậy, bọn họ không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, lập tức lập tức chạy tới phòng ngủ Mục Lâm Kiên.
“Ông chú già này lại thừa dịp chúng ta ngủ ôm búp bê đi rồi, đúng là quá đáng.”
“Em sẽ không cho phép hai người bọn họ sinh con đâu.”
Mấy tiếng thì thầm của ba đứa nhóc bị một người giúp việc đi qua nghe được.
“Không phải chuẩn bị có cục cưng mới rồi à?” Nữ giúp việc kia lắm miệng xen vào một câu.
“Ai nói chứ.” Ba đứa nhóc nghiêm mặt: “Không đâu.”
“Tôi nghe nói hình như dì cả của cô Vũ không tới.”
“Kinh nguyệt của búp bê chúng tôi trước nay có chính xác đâu.”
“Hả?” Nữ hầu kinh ngạc trừng mắt: “Thì ra là thế, vậy tôi có nên hầm cánh thủy không?”
“Cái quỷ gì thế?” Bánh Bao ra vẻ như đại thiếu gia đi đến trước mặt nữ giúp việc, nhìn thấy cô ta cầm một ít dược liệu, hỏi: “An thai sao?”
“Đúng vậy! Thực phẩm bổ khí huyết đấy.”
“Không sao đâu, uống xong kinh nguyệt sẽ tới đúng ngày hơn.”
Nữ giúp việc bối rối, không hiểu vì sao lời nói của ba đứa nhóc này còn đáng tin hơn cả cậu Mục.
Tin tức này rất nhanh đã truyền khắp lâu đài cổ, thậm chí còn truyền đến bên tai cô Thẩm.
“Không mang thai?” Thẩm Tư Giai đang ăn bữa sáng kiểu Anh nghe thế thì đắc ý mím môi: “Nếu đã vậy, làm cô ta đừng bao giờ mang bầu nữa.”
“Ý của cô Thẩm là….”
“Sản phụ có tuổi rồi còn muốn sinh con, không phải tôi nên giúp cô ta một chút sao.”
Lúc này khẩu vị của cô ta rất tốt, cắt một miếng lạp xưởng bỏ vào trong miệng, nhai thật chậm rãi.
“Đúng! Phải làm ngay.”
“Từ từ, gấp gì chứ! Tôi muốn cô ta chết lập tức, chứ không phải khiến cô ta không sinh con được. Chết rồi thì sinh gì được nữa?”
“Nhưng sau chuyện lần trước, cậu Mục đã phái người chằm chằm chúng ta.”
“Nhìn vậy thì sao, cũng không thấy anh ấy làm gì mà. Huống chi chúng ta chỉ mượn đao giết người, sợ gì chứ.”
Thẩm Tư Giai cầm một ly sữa bò nóng nhấp một hớp, ngón tay trượt nhẹ mở điện thoại ra: “Không phải muốn hợp tác sao? Lúc nào cũng ok.”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói khách sáo của Ninh Phượng: “Hiệu suất của cô Thẩm cao thật đấy.”
Bà ta không hiểu nổi vì sao nhà họ Thẩm lại đột nhiên tới tìm mình, từ sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Ninh Phượng cứ cảm giác cuộc sống của mình như thay đổi.
Làm chuyện gì cũng vô cùng thuận lợi.
Ví dụ như trong hai ngày này, bà ta đã có được một nhà đầu tư hậu hĩnh.
Nếu như không có tập đoàn Lâm Kiên, vậy nịnh nọt nhà họ Thẩm cũng là một lựa chọn rất tốt.