Mục Lâm Kiên là người có lòng tự trọng siêu siêu lớn, căn bản không thể chấp nhận được chuyện có người nói anh không biết làm.
Mục Lâm Kiên mắt về phía mặt trời, chỉ vài giây sau đã hiểu.
Anh bước đến bên cạnh Vũ Vân Hân, dùng cơ thể cao lớn của mình che cho cô, đủ chặn được một nửa, cộng thêm phái trên dó dù che, căn bản Vũ Vân Hân không còn bị nắng hắt vào nữa.
“Cũng có chút tiền đồ đấy…!” Ông cụ dựng thẳng ngón cái về phía anh: “Nhưng mà, nhất định phải đối xử thật tốt với vợ cậu cả đời đấy.”
“Thằng nhóc này chắc chắn sẽ đối tốt với cô gái nhỏ kia …! Vừa nhìn đã biết trời sinh một đôi rồi.”
Trời sinh một đôi…
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ nhưng lập tức khiến Vũ Vân Hân và Mục Lâm Kiên tâm linh tương thông nhìn đối phương.
“Đều để trả nợ tình đấy!” Bà cụ cười ha ha nói.
“Kiếp trước sinh ly tử biệt, kiếp này nối lại tiền duyên.”
Câu nói đầy ẩn ý này nương theo cơn gió bay đi, lúc nhìn về phía trước lần nữa thì đã không thấy hai cụ kia đâu.
Bọn anh đi tới cao ốc bách hóa thì nhìn thấy ông cụ Mục và Tô Á đang đứng cùng nhau.
Trên tay vệ sĩ theo sau còn cầm hơn mười cái túi.
Chắc chắn vừa đi ra khỏi tiệm bách hóa kia.
“Con trai, con cũng ở đây à…! Mau gọi dì đi!” Ông cụ Mục dẫn theo Tô Á đi đến trước mặt Mục Lâm Kiên.
Mục Lâm Kiên vẫn tỏ ra lạnh mặt, hờ hững đi qua bên cạnh mấy người đó.
“Con của anh đẹp trai quá. À mà, cô gái bên cạnh là bạn gái thằng bé à?” Tô Á giả vờ như tò mò hỏi ông ta.
“Không phải, chỉ vui đùa một chút mà thôi.” Ông cụ Mục cố ý nâng giọng lên.
Mấy lời này thành công khiến Mục Lâm Kiên dừng lại, bàn tay đang nắm tay Vũ Vân Hân cũng chặt hơn.
Anh cẩn thận nhìn về phía Vũ Vân Hân, trong ánh mắt cô cùng kiên định, không chút do dự nói: “Anh rất nghiêm túc.”
“Mục Lâm Kiên, bọn bố quyết định sẽ kết hôn, đến lúc đó con không thể gọi dì được đâu, phải gọi là mẹ!” Dường như mỗi câu nói của ông cụ Mục đều đang cố tình khiêu khích anh.
Vũ Vân Hân cũng có thể…hiểu được tâm trạng lúc này của Mục Lâm Kiên.
Trên đời này cũng chỉ có một người mẹ thôi, muốn đổi cách gọi không phải chuyện một ngày hai.
Thật ra trong lòng của mỗi đứa trẻ đều có một cây thước, lúc bắt nó gọi người khác là bố mẹ, cũng phải suy nghĩ xem đối phương rốt cuộc có xứng đáng không, nếu không đáng, vậy rất khó có thể dễ dàng mở miệng.
“Nếu con muốn kết hôn với Vũ Vân Hân, vậy bố cũng kết hôn với Tô Á.”
Mục Lâm Kiên cong môi giễu cợt: “Tùy ông.”
Anh nói câu này với vẻ ung dung bình tĩnh, nhưng ai cũng có thể trên khuôn mặt kai càng lạnh lùng hơn, anh thật sự đã bị chọc tức.
“Đến lúc đó con cũng phải đến tham dự hôn lễ của bố đấy.”
“Ừ. Chúng ta tổ chức cùng một ngày cũng được.” Mục Lâm Kiên đưa lưng về phía ông cụ Mục.
“Con!”
“Nhớ nói cho tôi biết địa chỉ tổ chức hôn lễ đấy, để tôi còn chuẩn bị cho thật tốt.”