“Ngon mà!” Mục Lâm Kiên ngu ngơ nhìn cô: “Vô cùng ngon! Cực kỳ cực kỳ ngon!”
“Ngon, vậy anh ăn nhiều một chút!” Vũ Vân Hân đẩy một bát khác đến trước mặt anh.
Mục Lâm Kiên nhìn đũa và thìa cô đưa tới, muốn anh tự ăn sao?
“Được rồi.” Anh ngạo kiều xụ mặt xuống.
Vẻ hờn dỗi đều viết hết lên trên mặt.
Vũ Vân Hân nhìn anh, phát hiện anh đang nhìn tôi tình nhân trước mặt thắm thiết đuta cho nhau.
“Anh yêu, anh cũng ăn một miếng đi.”
“Ừ~ em yêu, ngon lắm luôn ấy.”
“Cục cưng à, em muốn hôn hôn.”
“Đến đây~ hôn nhẹ nào.”
Trước bàn của đôi tình nhân nhỏ kia có đặt một tô mì, cầm một cái thìa một đôi đũa, hai người lần lượt đút cho nhau, hận không thể dính luôn cùng một chỗ
Còn về phần bọn họ, giữa chỗ của hai người còn có thể nhét thêm hai ba cái ghế nhỏ….
Vũ Vân Hân làm như không biết chuyện gì cả, tiếp tục che mặt ngồi ăn.
Mục Lâm Kiên ngồi bên cạnh đột nhiên xích ghế qua, cố gắng ngồi gần cô hết mức có thể.
“Cậu ăn hết cho tôi!” Mục Lâm Kiên nhìn về phía Lục Tâm sau lưng.
Đừng nói Mục Lâm Kiên không thích ăn, ngay cả Lục Tâm cũng chẳng muốn ăn chút nào.
Quán ăn nhỏ như muỗi thế này, nhìn anh ta còn không muốn, chớ nói chi đến ăn.
Anh ta bị ép quay mặt sang bàn bên cạnh.
Bây giờ cả bàn lớn chỉ còn lại tô mì của Vũ Vân Hân.
“Ôi này! Lớn thế này rồi mà cua gái hàm súc quá đi, sau này làm sao kiếm được vợ đây.” Bà chủ đang ngồi thu tiền bên cạnh không nhìn nổi nữa: “Người trẻ tuổi thì mạnh dạn hơn một chút! Huống chi cậu đẹp trai vậy mà.”
Bà chủ vứt cho Mục Lâm Kiên một ánh mắt quyến rũ.
“Một là anh đút em ăn, hai là em đút cho anh!” Mục Lâm Kiên giống như đã hiểu được gì đó, chẳng qua lúc anh nói xong câu này, Vũ Vân Hân cũng đã ăn hết bát mì kia.
“Thoải mái thật đấy! Chúng ta đi thôi!”
Mục Lâm Kiên im lặng nhìn cái bát kia, sau đó nhìn tôi tình nhân trẻ tuổi đút nhau ăn trước mặt.
Anh đột nhiên hâm mộ niềm hạnh phúc của những người tầm thường này.
“Bà chủ, cho tôi một cái bánh rán trái cây, là ảnh cả nhà nhá!”
Vũ Vân Hân nhìn người đàn ông đang tỏ vẻ không vui phía sau lưng.
Không còn nóng lòng xích lại cô thật gần nữa.
Mà đứng xa xa nhìn cô, khuôn mặt luôn tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng lại uất ức muốn chết.
“Cho anh này!”
Một cái bánh rán trái cây vừa lớn vừa nặng đưa tới trước mặt Mục Lâm Kiên.
“Ảnh gia đình, rất ngon đấy ”
“Không có khẩu vị.” Mục Lâm Kiên vẫn mặt lạnh, dáng vẻ phải dỗ dành anh thật lâu mới chịu.
“Được rồi!”
Vũ Vân Hân cũng không chút nể tình, lập tức xoay người rời đi.