Ninh Phượng ngồi bên ghế lái không còn hồn phách gì nữa.
Nhwunxg chuyện bà ta đã từng làm với Vũ Vân Hân, không chỉ một lần đó.
Dầu tiên là sự cố tai nạn xe, sau đó đến vụ suýt chết trong tập đoàn Vũ thị gần đây, mỗi một lần đều có thể khiến người ta chết bất đắc kỳ tử.
“Vũ Hân, con hiểu lầm rồi! Dì đâu có hành hạ con…!”
“Có mà.. Bà quên những người mang theo oán hận chết đi kia rồi à? Trong lòng bọn họ đều không phục, trước khi chết đã nói hết sự thật. Bà thật sự cho rằng tôi đến khu dự án kia à? Từ tháng trước tôi biết khu dự án kia chính là một cái hố, tôi mà đi chẳng khác nào chịu chết. Nhưng mà chỗ bây giwof tôi dẫn bà đi còn có lực sát thương con khu dự án kia gấp trăm lần.”
Ninh Phượng lập tức sợ hãi, đời này của bà ta đến đây là kết thúc sao?
Xe đột nhiên đi về hướng nội thành.
Di qua một vòng cao tốc kia chẳng qua cố ý dọa bà ta thôi.
“Cô muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Cục cảnh sát!”
Nói xong, xe lập tức dừng lại.
Ninh Phượng rất sợ.
Bà ta nhìn cục cảnh sát đầy khí thế trước mặt, tay cầm điện thoại cũng đổ mồ hôi lạnh: “Cô dẫn tôi tới đây làm gì?”
“Tự thú.”
Hai mắt Ninh Phượng trừng lớn, lắc đầu thật mạnh: “Tôi….Tôi không…Làm gì sai hết. Tại sao tôi phải tự thú chứ!”
Bà ta thật sự rất hoảng sợ, bà ta hiểu mình đã làm những chuyện gì.
Vũ Vân Hân đều nhìn thấy biểu cảm sợ sệt kinh hoàng của bà ta.
“Bà giết bố mẹ tôi! Chẳng lẽ không định giết người đền mạng à?”
Lời này tựa như ma chưởng, bóp chặt lấy tim Ninh Phượng.
Dường như Vũ Vân Hân đã nói trúng tim đen.
“Không có!” Dù biểu cảm kia đã bán đứng chính mình, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra mình cực kỳ trấn định: “Cô muốn vu oan tôi, tôi kiện cô tội phỉ báng!”
“Xuống xe đi kiện đi…! Chẳng lẽ xe tôi lại ngu ngốc đến mức chở bà đến tòa án?”
Câu xuống xe này chẳng khác nào bảo bà ta đi vào cục cảnh sát.
Bởi vì xe dừng trước trụ sở của cục cảnh sát.
“Vũ Vân Hân, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!”
“Xin lỗi nhé, tôi cũng không định buông tha cho bà!” Vũ Vân Hân bước từ trên xe xuống, đi đến ghế phụ mở cửa cho bà ta: “Cho bà ba giây để xuống, nếu không người đàn ông Mục Lâm Kiên của tôi sẽ đến giết chết bà!”
Ngay cả câu Mục Lâm Kiên là người đàn ông của cô này cũng phải nói ra, đúng là không biết xấu hổ.
Ninh Phượng không tin chim sẻ biến phượng hoàng, bà ta khinh thường nhìn Vũ Vân Hân.
“Ngay cả bà cũng có thể thành công ngồi lên vị trí Tiểu Tam mà, chim sẻ biến phượng hoàng có gì lớn đây. Sao tôi lại không ngồi được trên vị trí bà Mục chứ?” Vũ Vân Hân hé miệng cười cười, giống như con giun trong bụng Ninh Phượng, bà ta nghĩ gì cô cũng đoán được.