Bọn họ giống như bắt được con mồi, đắc ý đi về phía bọn cô.
“Các người là ai thế …! Tại sao phải lấy mạng của chúng tôi!” Bánh Bao phẫn nộ rống to, tức giận đến mức nắm tay nhỏ.
“Có thể họ đang xông về phía chúng ta, lát nữa các con không cần nói gì đâu, mẹ sẽ cố gắng trì hoãn chút thời gian, nói không chừng…”
Vũ Vân Hân còn chưa nói xong, cửa xe trước mặt đã bị người ta bắn một cái, thủy tinh lập tức vỡ ra.
Họng súng trực tiếp nhắm ngay sau ót cô.
Khuôn mặt người đàn ông vô cùng lạnh lùng, giống như tử thần dưới địa phủ.
“Ai phái các người tới đây?” Vũ Vân Hân vẫn cố gắng ra vẻ trấn định dò hỏi.
“Mục Lâm Kiên!”
Vũ Vân Hân cười lạnh: “Buồn nôn thật đấy? đến lúc này rồi mà còn muốn nói dối.”
Lời này khiến cho người đàn ông trước mặt không vui, đôi mắt lạnh lùng của anh ta khẽ nhíu lại, đầu ngón tay cũng bóp chặt thứ trong tay hơn một chút.
“Các con nhắm mắt lại cho mẹ!” Vũ Vân Hân dùng chút dũng khí cuối cùng để gào lên với ba đứa nhóc.
Cô không muốn chết ngay trước mặt ba đứa con mình, cho dù thật sự phải chết thì cô cũng không muốn để bọn nhóc thấy cảnh tượng thế này.
“Đừng mà…! Đừng có giết mẹ chúng tôi! Van xin các người đấy!”
Ba đứa nhóc lo lắng khóc òa lên, bàn tay nhỏ bé sốt ruột đập đập lên chỗ ngồi của mình, lộ vẻ vừa bất lực vừa nhu nhược.
“Các người muốn giết muốn đánh gì thì cứ đổ lên người chúng tôi được không? Đừng có giết búp bê của chúng tôi! Nửa đời trước mẹ đã rất khổ cực rồi, một mình nuôi lớn chúng tôi, là do chúng tôi thiếu nợ mẹ! Nếu là người bình thường, bằng tuổi mẹ đã sớm kết hôn sanh con, nhưng bởi vì xuất hiện của chúng tôi mà làm rối loạn hết tất cả nhịp sống của mẹ, xin mấy người đấy! đừng giết bà ấy được không? Chúng tôi là người không đáng tồn tại nhất trên thế giới này! Không có chúng tôi, cuộc sống của búp bê sẽ rất tốt, nói không chừng búp bê không phải xuất ngoại, bây giờ còn có thể ở bên cạnh bố mẹ mình, trong nhà cũng không thay đổi …” Bọn nhỏ vừa khóc vừa xin tha.
Nhưng lại không hề có bất cứ tác dụng gì cả.
Một tiếng súng kinh hồn vô tình vang lên.
Mùi thuốc súng nồng nặc gần như khiến người ta không hít thở nổi.
Máu tươi bắn lên thân xe màu trắng như vẩy mực, văng đến cả trên trán bọn nhỏ.
Trên xe lúc này chỉ tràn ngập mùi máu tươi.
“Oa!” Há Cảo khóc lớn gào lên: “Tại sao phải giết búp bê của chúng tôi!”
Tất cả lý trí đều bị quét sạch sành sanh trong tiếng khóc này.
Ba đứa nhóc từ trên xe đi xuống, không chút sợ hãi đi đến trước mặt người kia: “Các người là đồ cặn bã à? Tại sao lại phải giết người! mấy người không có lương tâm sao?”
“Rốt cuộc búp bê của chúng tôi đã chọc gì đến mấy người?”
“Vì sao từ khi về nước đến bây giờ, các người cứ đuổi giết chúng tôi không ngừng hả?”
Ba đứa nhóc phẫn nộ gào lên, mặc dù sức lực rất nhỏ, nhỏ đến mức không có ý nghĩa gì, nhưng vẫn không cam lòng yếu thế.
Pháo diêm trong tay đã trở thành công cụ cuối cùng để bọn nhóc có thể làm càn.
Đi một bước lại ném một cái.