Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 868




Câu nói của anh làm cho tất cả mọi người trong cuộc họp video sững người.

Vũ Vân Hân trợn tròn hai mắt kinh ngạc, cô im lặng nằm thu lại một chỗ, không dám làm loạn nữa.

Đúng là cái đồ độc ác!

Tất cả cán bộ cấp cao đều hận không thể chui vào trong máy tính để xem rốt cuộc người có thể khiến Mục Lâm Kiên nói ra những lời như vậy là ai.

Trong phòng bệnh im lặng không có bất kì âm thanh nào.

Vì câu nói vừa rồi của Mục Lâm Kiên mà Vũ Vân Hân không cả dám cử động.

Dù sao thì cử động một cái là chiếc giường cũng phát ra tiếng kêu.

Cô nằm một chỗ cứng đờ, nhìn lên trần nhà, buồn chán đến mức sủi bong bóng.

‘Gu gu gu…’

Xung quanh càng im lặng thì càng nghe rõ những âm thanh phát ra.

Tiếng bụng réo giống như tiếng đánh trống.

Mục Lâm Kiên nhớ lại một lần bị cô kéo đi, anh nhìn cô: “Đói bụng à?”

Vũ Vân Hân trợn tròn mắt, không nói gì.

Dù sao thì sau này cô cũng sẽ là cán bộ cấp cao.

Lỡ như có ai đó nhận ra giọng nói, biết cô là ai thì sao?

“Nói chuyện!” Mục Lâm Kiên lạnh lùng quát.

Tất cả cán bộ cấp cao trong cuộc họp đều nghiêm túc giữ trật tự, im lặng nhìn sắc mặt của Mục Lâm Kiên.

“Ưm!” Vũ Vân Hân cố gắng phát ra âm thanh lớn hơn.

Mục Lâm Kiên cố tình bới móc: “Nói tiếng người!”

Dường như một tiếng ‘ưm’ của cô làm cho anh rất khó chịu.

Vũ Vân Hân nói trong cuống họng: “Hơi đói!”

Giọng nói ồm ồm như đàn ông làm cho Mục Lâm Kiên không khỏi cau mày.

Vòng vo cả buổi, hóa ra là cô sợ bị người ta nhận ra?

Bỗng nhiên, Mục Lâm Kiên đặt máy tính xuống, đứng dậy chống hai tay lên giường, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm cô.

Hơi thở quy hiểm tỏa ra khiến Vũ Vân Hân sợ hãi như một đứa trẻ. Tay chân lại đang bị trói, không thể chạy đi đâu được.

Tư thế này…đúng là xấu hổ!

Bời vì người bên trên như muốn bổ nhào vào cô.

Khuôn mặt đẹp trai của Mục Lâm Kiên gần kề trước mặt, mắt nhìn thẳng vào cô, khí thế mạnh mẽ áp sát giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Ngoài quay mặt đi thì Vũ Vân Hân cũng không còn cách nào để phản kháng.

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình nhỏ bé đến thế.

“Đói bụng sao?” Anh lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Vũ Vân Hân không trả lời mà chỉ gật gật đầu.