“Tôi nghĩ không ai nhận ra trước đây bà từng là người giúp việc của bà Mục đâu!”
Sở dĩ Ninh Phương lợi dùng bà ta cũng là vì coi trọng điểm này.
“Ha ha! Nhận ra rồi thì sao?”
Tô Anh cũng không thèm quan tâm.
Ông Mục từng là người đàn ông mà bà yêu nhưng rồi lại không dám yêu, hiện giờ có cơ hội đến gần, sao bà ta có thể bỏ qua.
“Ngày mai tôi mặc bộ này!” Tô Anh nhìn phòng thay quần áo của Ninh Phượng sau đó chỉ vào một chiếc váy dài màu trắng.
“Màu trắng? Tỏ ra trong sáng à!”
“Bà chả hiểu gì cả! Đã là đàn ông, không cần biết trẻ hay già thì cũng đều thích phụ nữ vừa trong sáng vừa quyến rũ.”
Không bằng nói luôn là xinh đẹp đi.
“Không ngại nói cho bà biết, ông Mục đã nói với tôi là chỉ cần Vũ Vân Hân chịu ở bên Mục Lâm Kiên thì ông ấy sẽ ở bên tôi.”
Ninh Phượng trợn tròn mắt: “Thật không?”
Trong chốc lát bà ta có thể cảm nhận được mùi giàu có.
“Thật! Cho nên nếu như Vũ Vân Hân mà lấy Mục Lâm Kiên thì tôi cũng có cơ hội trở thành mẹ của Mục Lâm Kiên…Ha ha!”
Tô Anh lấy chiếc váy dài màu trắng, tiện cũng chọn lấy một chiếc túi đắt tiền!
“Đừng có làm bẩn! Quý lắm đấy!” Ninh Phượng vẫn không giấu nổi sự ghen tị.
Tô Anh không phải không biết bà ta đang nghĩ gì mà chỉ là cố tình coi như không thấy, không thèm nói ra.
Tô Anh kiêu ngạo đi ra ngoài, đi trên đôi giày cao gót cao mười lăm phân, bước vào trong thang máy.
Bà ta nhìn chính mình qua hình phản chiếu trong thang máy, nở một nụ cười thản nhiên: “Ninh Phượng đúng là đồ ngốc! Loại phụ nữ ngốc nghếch như vậy mà còn làm chủ tịch, đúng là hại người ta!”
Sáng sớm hôm sau.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan giấc mộng của mọi người.
Vũ Vân Hân mơ màng mở mắt ra, thấy ba đứa nhóc kêu lên cùng một lúc.
Rất hiếm khi có người gọi điện cho bọn họ vào lúc sáng sớm như thế này.
Cô với tay cầm lấy di động, là điện thoại của cô giáo ở nhà trẻ.
Lúc cô đang định nghe điện thoại thì Há Cảo đã nhìn cô bằng ánh mắt sắc lẹm: “Sao lại không tôn trọng quyền riêng tư của người khác thế?”
Sau đó Màn Thầu cũng lên tiếng: “Ai cũng phải có không gian riêng, sao lại nghe điện thoại của bọn con.”
“Đừng tưởng là người giám hộ thì có thể xâm phạm quyền riêng tư của bọn con.”
Bánh Bao lạnh lùng nói.
Nhìn dáng vẻ hùng hổ của mấy đứa nhóc, Vũ Vân Hân lặng lẽ để di động trong tay xuống: “Chẳng qua mẹ chỉ muốn xem cô giáo có việc gì mà lại gọi cho mấy đứa thôi.”
“Như thế thì cũng không được lấy di động của bọn con!”
Vũ Vân Hân cảm thấy hơi xấu hổ, gật đầu.