Ông Mục vừa mới đi vệ sinh, định gọi điện thoại thì phát hiện ra điện thoại của ông đang để trên bàn rồi. Không ngờ có người gọi điện đến cho ông, nên ba đứa bé nhìn thấy tên ông Thẩm gọi điện đến liền nghe điện thoại luôn.
Với sự thông minh của ba đứa bé nhất định là vì chuyện của dự án.
“Alo.”
Tiếng của ông Mục vang lên trong điện thoại: “Ông có chuyện gì vậy?”
“Không. Không có chuyện gì cả.”
Vũ Vân Hân đang ngồi trước ông Thẩm nhìn cái liền hiểu vấn đề, cô nhìn dáng vẻ lương tâm cắn rứt của ông Thẩm mà không nhịn được mỉm cười.
Cô cảm thấy thật may mắn, vì chuyện tương tự như này đã từng xảy ra một lần rồi.
Đó chính là Tập đoàn Vũ Thị, Ninh Phượng đã từng làm qua loại chuyện như này.
Điều đó khiến cô vẫn luôn cảnh giác mọi việc.
Ai cũng muốn hợp tác với Tập đoàn Mục Lâm, xét cho cùng họ có tài lực hùng hậu, nền tảng vững chắc, nếu có thể hợp tác mà nói chắc chắn có thể giúp cho công ty đứng vững trên thị trường.
“Thời gian không còn sớm nữa.” Ông Thẩm không muốn ở lại lâu thêm nữa, liền tức giận đứng dậy rời đi.
Vũ Vân Hân ánh mắt suy nghĩ nhìn theo hướng ông Thẩm rời đi, nhẹ nhàng mỉm cười, nhắn tin gửi cho ba đứa bé: “Biểu hiện rất tốt, con trai ngoan.”
Mấy đứa bé rất thông minh, chỉ có đi học thôi thì quá lãng phí nhân tài rồi.
Đừng quên, mục tiêu ban đầu của ba đứa bé khi thành lập công ty chính là muốn giúp đỡ cho Vũ Vân Hân.
Mục tiêu cuối cùng đó chính là đánh bại Ninh Phượng, giữ vững chức vị Chủ tịch Tập đoàn Mộ Thị.
Bây giờ nhà họ Thẩm không lấy được tiền nữa rồi, về phần kinh tế đã không phù hợp, nhất định sẽ ở trong tâm thế bảo vệ.
Ninh Phượng gần đây không thể lấy được chút lợi ích gì từ Tập đoàn Mục Lâm, nhất định sẽ đến tạo mỗi quan hệ tốt với nhà họ Thẩm…
Trong ván cờ này Vũ Vân Hân đã cảm nhận được sự chiến thắng trong tầm tay.
“Tổng giám đốc Mục, Gần đây dự án tập trung chủ yếu vào ngành công nghiệp trò chơi, trước mắt hiện tại đã ký được hai hợp đồng về ngành công nghiệp trò chơi.”
Người đang báo cáo chính là người phụ trách dự án Tổng giám đốc Ngô.
Anh ta đưa bản hợp đồng đã ký gần đây cho Mục Lâm Kiên: “Tất cả những dự án của nhà họ Thẩm từ trước đến nay đều không thông qua, vừa rồi ông Thẩm có gọi điện cho tôi, hỏi chúng ta là rốt cuộc có chuyện gì, có phải là tiêu chuẩn đánh giá đã thay đổi rồi hay không?”
Mục Lâm Kiên ánh mắt hờ hững, không hề nâng ánh mắt lên, anh quên mất rằng trên Vũ Vân Hân còn có một người nữa đó là Tổng giám đốc Ngô.
Nhìn dáng vẻ cản trở của người đàn ông này khiến anh chau mày lại: “Không phải là muốn tôi xét duyệt hay sao?”
“Tổng giám đốc Mục, anh không phải nói là chỉ có nhóm năm hay sao?”
“Tất cả những dự án của cả tổ do Vũ Vân Hân phụ trách đều đưa đây cho tôi.”
Lời này khiến Tổng giám đốc Ngô hoang mang, vậy anh ta còn ở đây làm gì cơ chứ?