Bọn chúng quá thông minh, ưu tú nên cũng không thể hòa nhập với những người khác, chỉ có những bạn bình thường mới dễ dàng gia nhập vào đám đông.
Mục Lâm Kiên để ý đến ba tên nhóc đang khóc thầm, dỗ dành: “Ngoan. Có bố ở đây không ai dám bắt nạt các con đâu.”
Anh nhìn ra, trong lời nói của bọn trẻ phải có đến ba phần là giả.
Mấy đứa bé hiểu chuyện như bọn chúng, bình thường đều không muốn kể mấy chuyện này với người nhà. Đặc biệt, bọn chúng còn biết được Búp Bê vô cùng vất vả, nên càng không muốn nói.
Bọn chúng chỉ muốn khoe những chuyện tốt, còn mấy chuyện xấu thì giấu đi.
“Không có ai dám bắt nạt chúng con.” Bánh Bao cậy mạnh lau nước mắt đi, kiên cường nói: “Bọn con không muốn đến trường.”
“Không được.” Mục Lâm Kiên bác bỏ ngay lập tức: “Các con phải đến trường, nếu không sẽ tách rời với cuộc sống bình thường. Trường học không chỉ là nơi để học tập mà còn là môi trường để giao tiếp. Kết nối với mọi người cũng là một loại kỹ năng, các con đi học sẽ tiếp xúc với các bạn khác, trong tương lai sẽ có thân phận không hề tầm thường, nếu các con không tiếp xúc với các bạn ấy, sau này làm sao có thể kiếm được nhiều tiền?”
Vừa nhắc đến tiền.
Mắt ba đứa nhỏ sáng hết cả lên, trường học mà Mục Lâm Kiên nói hình như thú vị hơn Vũ Vân Hân kể rất nhiều.
“Không phải trường học chỉ toàn dạy mấy cái mà chúng con biết hết rồi sao? Với trí thông minh của bọn con, đi học đại học luôn cũng không thành vấn đề gì.”
Khóe miệng Mục Lâm Kiên nhếch lên, ba đứa nhỏ thông minh giống y hệt anh lúc trước.
Hồi nhỏ anh cũng như thế, nhưng anh vẫn quyết định khiêm tốn đi học như bình thường.
“Đó chính là điểm mấu chốt để các con có thể xây dựng hình tượng ưu tú của mình, các con vốn tài giỏi hơn người khác nên có thể dễ dàng làm quen với mọi người. Sống dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, hào quang của con sẽ khiến cho bọn họ tín nhiệm. Các con phải nhớ kỹ, nơi nào có nhiều người thì nơi đó đều có khả năng kiếm tiền.”
“Oa. Bố ơi, mai chúng con muốn đến trường học, không muốn đi chơi với bố nữa.” Ba đứa nhỏ tràn đầy khí thế chiến đấu.
Mục Lâm Kiên cười nhẹ, một danh sách hiện ra trong đầu anh, việc lừa bọn trẻ đi học đã hoàn thành.
Chỉ cần ba tên nhóc này đến trường học, anh và Vũ Vân Hân sẽ có cơ hội gần gũi với nhau.
“Lục Tâm, lập tức làm đơn nhập học cho ba đứa trẻ.”
“Chúng con muốn học tại trường quý tộc.” Há Cảo vui vẻ nói.
“Đương nhiên.”
“Chúng con muốn học ở trường quý tộc tốt nhất.” Bánh Bao nhấn mạnh.
“Chắc chắn rồi.”
Màn Thầu nhỏ giọng hỏi: “Vậy có cô giáo xinh đẹp dạy không?”
Nghe đến đây, ánh mắt ba đứa nhỏ tỏa sáng, vô cùng mong đợi nhìn Mục Lâm Kiên.
Anh khẽ cau mày, cầm xấp ảnh chụp giáo viên đưa cho bọn chúng: “Tự chọn đi.”
“Oa. Còn có thể tự chọn cô giáo.” Cả chiếc xe chỉ còn giọng nói vui sướng của ba đứa trẻ: “Thật xinh đẹp. Nên chọn ai mới tốt đây.”
“Quả nhiên là bố con với nhau, đều thích người đẹp.” Há Cảo giống như một người anh trai, vỗ vỗ bảo vai Mục Lâm Kiên, cười xấu xa: “Bố nói xem, bố còn cất giấu bao nhiêu người đẹp?”
Nếu để ý sẽ phát hiện, tất cả những nhân viên nữ xung quanh Mục Lâm Kiên đều là người đẹp hết.
Ánh mắt của anh vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn của ba cậu nhóc này.