“Cho dù Vũ Hân Hân có đối xử với các con hung dữ thế nào thì các con vẫn yêu quý cô ấy sao?” Mục Lâm Kiên tò mò hỏi.
“Đương nhiên rồi. Mẹ làm thế cũng chỉ vì muốn tốt cho chúng con. Chúng con sao có thể so bì với bạn bè cùng trang lứa được, có phải không?”
Ba đứa trẻ thật ra không mong gì khác, chúng chỉ cần người đàn ông này có thể đối xử tốt với Vũ Vân Hân là được.
“Vậy thì các con tự mặc đi.” Mục Lâm Kiên ngay lập tức bỏ tay ra, một giây sau đã học được cách làm của mẹ bọn trẻ: “Vì tốt cho các con thôi.”
“Sao lại vậy chứ.” Ba đứa nhỏ trừng mắt tức giận mặc quần áo vào.
Bọn chúng còn tưởng có thể lừa gạt bố yêu thương mình một chút, ai ngờ…
Mục Lâm Kiên dắt tay bọn trẻ: “Đi thôi.”
Há Cảo đột nhiên bỏ tay ra.
Cậu bé nhìn thấy cửa lớn của tòa nhà chính đã mở ra.
Trong sảnh chính toàn bộ đều là ánh nến, hoa hồng trắng thay cho toàn bộ vòng hoa, xếp dọc hai bên linh đài, chính giữa là một bức ảnh đen trắng to, trong ảnh là một người phụ nữ đang cười về phía cậu bé.
“Con có thể không vào được không?”
Là gan của cậu bé vô cùng nhỏ, sợ nhất là mấy thứ như này.
Khi còn nhỏ, nhà hàng xóm có người mất dọa cho cậu bé sợ mất mấy ngày đêm.
Mục Lâm Kiên chú ý đến cậu bé đang vô cùng khẩn trương: “Đừng sợ. Đó là bà nội của các con.”
Anh ôm lấy cậu bé an ủi.
“Bà nội?”
Bánh Bao và Màn Thầu kinh ngạc nhìn về bức hình đó.
Hai đứa nhỏ tò mò bước vào cùng Mục Lâm Kiên.
Trong gia đình, địa vị của Mục Lâm Kiên là lớn nhất, ngoại trừ ông Mục thường xuyên ở bên ngoài, hầu như ai cũng phải nhìn sắc mặt anh.
Anh vừa bước vào cửa, đông đảo khách khứa đều cúi đầu cung kính.
Ông Mục lạnh lùng đứng một bên nhìn thấy ba đứa nhỏ cũng hơi kinh ngạc.