Vũ Vân Hân dẫn bọn họ đi tới thang máy độc quyền trên tầng cao nhất, vừa vặn đụng phải mấy vị chị gái đang mang quần áo tới.
“Thật là những đứa trẻ đáng yêu.” Chị cửa hàng trưởng nhìn thấy ba đứa nhỏ giống hệt nhau: “Có phải là ba đứa nhỏ sinh ba hay không.”
“Đúng vậy.” Vũ Vân Hân lễ phép nói.
“Thật tuyệt vời. Ba đứa nhỏ trông đẹp trai như vậy.”
“Chị ơi, chị cầm những thứ này đi đâu vậy?”
“Đến văn phòng Tổng giám đốc Mục.”
“Tại sao lại cần nhiều quần áo như vậy?” Há Cảo mềm mại hỏi.
“Bởi vì Tổng giám đốc Mục phải tham dự sự kiện quan trọng, cho nên chúng tôi phải đưa quần áo tới cho Tổng giám đốc Mục tùy ý chọn.”
“Vậy có váy dạ hội của phụ nữ không?”
mẽ nói to chúng em là con của Mục Lâm Kiên, nhưng hiện tại bọn họ không muốn nói nữa.
Mệt mỏi.
Người đàn ông dường như bất cứ lúc nào cũng có thể làm hao mòn hi vọng của bọn họ.
Suy cho cùng, bọn họ là những người không thể để bị lộ thân phận.
Há Cảo lúc đầu còn viết một trăm cái tên lên giấy, bây giờ tức giận còn viết thêm một trăm cái nữa: “Thật quá đáng, nếu không nhận được tình yêu thương, vậy thì chúng ta lấy tiền”
“Anh cũng sẽ viết.” Bánh Bao cầm bút lên viết trên một tờ giấy khác. Bánh Bao buồn bực ngồi trên sô pha, nhìn chị cửa hàng trưởng đi vào, tay cầm bộ đồ âu, không có của phụ nữ, không có của con nhỏ, chỉ có của đàn ông…
“Đã chuẩn bị xong chưa?” Lúc này Lục Tâm đi tới, nhìn thấy ba nhóc con: “Sao các con lại ở đây, không phải các con nói hôm nay đi khu vui chơi cùng với bạn nhỏ dưới tầng sao?”
“Gạt chúng con sang một bên, để các người có thể đi vui vẻ hơn sao?” Ba đứa nhỏ buồn bực nói.
“Cái gì vậy? Không phải đã nói là sẽ đi đến khu vui chơi sao? Chú đã sắp xếp cho tất cả mọi người ngày hôm nay sẽ đi, sao lại gọi là gạt các con ra?” Lục Tâm cũng không phát hiện được chỗ nào, chỉ cảm thấy mấy đứa nhỏ này đang tức giận.