Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 814




Lời cô nói khiến mọi người im lặng.

Tay Mục Lâm Kiên nắm tay cô cũng buông lỏng ra, anh như ý thức được mình không thể ở bên cạnh Vũ Vân Hân lúc cô cần sự yêu thương nhất, đột nhiên cảm thấy mình không đủ tư cách.

“Búp Bê!”

Ba đứa bé theo đám người phía sau đi đến.

Quần áo, tóc tai, mặt mũi, cả người, tất cả đều bẩn.

“Các con đi đâu vậy?” Vũ Vân Hân lo lắng ôm bọn nhỏ, kiểm tra cơ thể chúng xem có bị thương ở đâu không.

“Búp Bê, chúng con không sao cả.”

Ba đứa bé tiến lại gần và ôm hôn một cách trìu mến.

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”

Ba đứa bé uất ức cúi đầu, nói: “Chúng con bị ngã rơi xuống.”

“Sao lại bị ngã? Ngã ở đâu? Có bị thương ở đâu không?”

“Không biết.” Ba đứa bé cũng bị choáng, mệt rã rời mắt nheo lại, nói: “Vừa rồi chúng con vào thang máy, đột nhiên thang máy bị đứng lại, dừng giữa không trung. Chúng con định nhấn nút báo nguy thì nó lại chuyển động, cửa tầng hầm một mở ra, lúc đi ra, chúng con không cẩn thận vấp ngã, sau đó đứng dậy thì thấy mình bị vùi trong đống bùn cát!”

Sủi Cảo giang hai tay ra ôm lấy Vũ Vân Hân, nói: “Cũng may vừa mở mắt đã nhìn thấy bố, nếu không chúng con thật sự rất sợ.”

Trời bỗng chốc đã tối xuống, bóng đêm u ám bao trùm lên cả thành phố.

Bọn chúng sợ bóng tối!

Trời vừa tối gan sẽ nhỏ đi, nhất là đêm càng khuya mà chưa nhìn thấy mẹ.

“Đừng sợ, Búp Bê ở đây!”

Màn Thầu kéo góc áo Vũ Vân Hân, nói: “Mẹ đừng mắng bố! Bố không có sai!”

Mục Lâm Kiên đứng phía sau im lặng không mở miệng nghe nói vậy liền thấy cảm động.

Anh còn tưởng rằng anh làm mọi thứ vẫn không thể khiến ba đứa bé này chấp nhận được, hoặc là anh cảm thấy anh ở trước mặt bốn mẹ con họ thuộc kiểu có cũng được mà không có cũng không sao.

Không ngờ, trong lòng ba đứa bé này vẫn có anh.

Lần đầu tiên anh cảm thấy có con hạnh phúc như vậy. . Xin ủng hộ chúng tôi tại _ TRÙMt ruуện.м E _

“Chúng con muốn ăn thịt.” Dạ dày ba đứa bé đang sôi sùng sục lên.

“Được! Đến nhà hàng tiêu tiền ăn thịt nào!”

Vũ Vân Hân lôi kéo ba đứa bé đi lướt qua trước mặt Mục Lâm Kiên.

Đối với những lời gào thét vừa rồi, Vũ Vân Hân cười cho qua.

Vì xung quanh còn nhiều người khác nên cô không muốn thân phận đứa bé bị người ngoài biết.

Chỉ là cô không chú ý thấy sau khi đi lướt qua Mục Lâm Kiên, sắc mặt anh bỗng trầm xuống.

Anh chờ mong họ sẽ gọi anh đi cùng!

Nhưng không có.

“Tổng giám đốc Mục! Chúng ta về nhà cũ hay là đi ăn cơm?” Lục Tâm thấy Mục Lâm Kiên không vui liền hỏi.

“Theo sau.”