“Sao cháu biết là em gái?” Mục Lâm Kiên khó hiểu.
” Bởi vì chúng cháu không cần em trai, quá nhiều đàn ông nhìn đã thấy phiền” Ba đứa nhỏ mỗi đứa đưa mắt nhì n bản thân, cả ngày chơi đùa với một đám con trai, không thú vị.
“Chú cũng thế” Mục Lâm Kiên nghiêm nghị mà nói.
“Mấy người thì thầm nói cái gì đó! Tôi không có thai, tôi đến tháng rồi” Vũ Vân Hân cảm thấy trong người khó chịu nên đi vào WC. Ai ngờ đi ra lại nghe thấy bốn người đàn ông trong nhà thảo luận chuyện em bé trong bụng cô.
Ba đứa nhóc hai mắt sáng rỡ.
“Em biết mà, uống nhiều coca cũng có chút tác dụng” Sủi cảo cười trộm nói.
Mục Lâm Kiên mất hứng, nhìn mấy đứa nhỏ đầy mặt đắc ý đi đến bên cạnh Vũ Vân Hân.
Đổi trà nóng ban nấy thành trà gừng đường đỏ.
“Uống xong mới được đi.”
Vũ Vân Hân lấy hai tay nhận ly trà, ôm vào lòng cảm giác ấm áp dễ chịu.
Ngẩng mắt lên đúng lúc thấy Mục Lâm Kiên nhìn về phía mấy đứa nhỏ, cô bất giác bước qua mấy bước, ngăn tầm mắt của anh.
Hành động dè chừng anh này Mục Lâm Kiên chớp mắt đã nhận ra.
Ánh mắt trầm mặc nhìn mấy đứa bé chuyển sang nhìn cô.
“Sợ tôi cướp mất con của em?”
Vũ Vân Hân kinh ngạc sững sờ.
Câu hỏi không hề được dự báo trước, đột nhiên xuất hiện, làm Vũ ‘Vân Hân xém chút không đỡ nổi: “Nói lung tung gì vậy?”
“Tôi khuyên em tốt nhất tự hiểu lấy, tôi không muốn phải dùng biện pháp mạnh với em.”
Môi Mục Lâm Kiên kề sát bên tai cô.
Toàn thân Vũ Vân Hân run lên, cô hoảng hốt đến nỗi đồng tử trừng to.
Thảo nào lại mơ thấy giấc mơ kì quái đó, thì ra là dự báo trước cho cô.
“Tôi không biết anh đang nói cái gì! Đứa bé là con tôi, chẳng liên quan gì tới anh hết.”
“Vậy sao?” Mục Lâm Kiên lãnh đạm nhíu mày.
Đi đến bàn làm việc, bấm mở máy nói: “Vào đây”
Tức thì cửa mở.
Vũ Vân Hân nhìn thấy một người mặc sườn sám vô cùng nhã nhặn, lễ độ đi vào.
Người phụ nữ này cô đã từng gặp rồi, là một trong bốn bà Dì của Mục Lâm Kiên.
Dì Bal So với trong mộng còn có thêm ba phần cao quý, hào phóng.
Vừa vào cửa, trên mặt tươi cười nhìn thấy Mục Lâm Kiên còn khách sáo gật đầu, sau đó mới đưa ánh mắt về phía Vũ Vân Hân.
“Chúng ta đac gặp nhau một lần rồi” Dì Ba cười nói: “Nhưng mà, từ bao giờ mà cô đã sinh co ta ba đứa cháu nội ngoan ngoãn thế này rồi.”
Vũ Vân Hân sững sờ: “Không có al”
“Nói không có! Thảo nào ngay từ đầu Khó trách ta đã thấy con rất có duyên hóa ra lại là vợ của con ta, còn sinh cho nhà chúng ta ba cháu nội trai kháu khỉnh thế này đây”
Nói xong, dì Ba lấy trong túi ra thông tin cá nhân của mấy đứa nhỏ.
Tờ giấy quen đến nỗi làm Vũ Vân Hân ngẩn ra.
“Mấy người…”
Mấy hình ảnh như mộng mà lại như không quanh quẩn trong đầu làm cô đơ luôn.