“Người lớn thì thế nào? Người lớn thì có thể tùy tiện đánh người hay sao? Cái đạo lý chó má gì vậy! Nói thêm một câu, nếu như ở trên đường thì tôi với mẹ của anh đều là người xa lạ, chẳng lẽ Vũ Vân Hân tôi đây phải để cho một người xa lạ đánh à?” Vũ Vân Hân quyết tâm không chịu thua, cô quay sang nói với Mục Lâm Kiên: “Cho nên anh không đứng ra là do anh nghĩ đây là lỗi của tôi, có đúng không? Thực sự là một gia đình bại hoại, Vũ Vân Hân tôi đây cũng không yêu thích một chút nào!
Mẹ tôi đã từng nói với tôi, một người đàn ông không thể xử lý tốt mối quan hệ trong gia đình thì tôi không nên lấy người đó.”
Cô vẫn chưa kết hôn, thậm chí còn chưa công khai mối quan hệ.
Chẳng hiểu sao cô lại bị ức hiếp, nhưng Mục Lâm Kiên thân là người trung gian lại không nói một câu nào.
Vũ Vân Hân quả thực muốn bùng nị đến đây để biết tại sao tư,, trước kia tôi đã ký hiệp ước bảo mật với bệnh nếu như những lời anh nói là đúng thì tôi có quyền kiện các người lên tòa án với tội danh xâm chiếm bí mật cá nhân để tranh giành lợi ích!”
Vũ Vân Hân vừa dứt lời.
liệu của con tôi lại có trong tay của các ngư: Giọng nói của Mục Lâm Kiên vang lên: “Hai mẹ con các người cút ra ngoài, về sau không được sử dụng bất kỳ vật gì dưới danh nghĩa của Mục Lâm Kiên tôi đây, bao gồm cả xe.”
Không phải Mục Lâm Kiên không muốn giúp Vũ Vân Hân, chỉ là anh còn bận học.
Nghĩ tới nghĩ lui, dì Ba động thủ cũng là không đúng!
Jack châm chọc người ta cũng không đúng…
Vì vậy nói thế nào cũng là Vũ Vân Hân cô ấy đúng.
Vì con đường truy thê của mình, việc quan trọng nhất của anh là bảo vệ vợ yêu.
“Anh họ, anh bị hồ ly tinh kia mê hoặc rồi sao? Chúng ta mới là người nhà, ruột thịt với nhau nhat”
“Cô ấy cũng vậy” Mục Lâm Kiên lạnh lùng đáp.
Ngắn gọn vài chữ, làm cho mọi người đang có mặt lâm vào trạng thái kinh ngạc.
Ngay cả Vũ Vân Hân vốn dĩ giận muốn bốc khói cũng nguội xuống.
Không dám tin mà nhìn chăm chằm người đàn ông trước mặt mình.
Mục Lâm Kiên giơ tay, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của anh hẳn rõ dấu đỏ, năm ngón tay rõ mồn một, khiến anh đau lòng.
“Đau?” giọng nói trầm ấm của anh vang lên khàn khàn.
“Umk”
“Sẽ không có lần sau”
Mục Lâm Kiên nói, giọng nói mạnh mẽ, chắc nịch, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn hướng dì Ba và Jack: “Cút”
Dì Ba nào đó vội vàng đỡ.Jack trên đất dậy, cuống cuồng ra cửa.
“Vì sao phải giúp tôi?”
Không gian yên tĩnh vang lên tiếng Vũ Vân Hân.
“Người một nhà”
“Ai là người một nhà với anh?”
“Con cũng có rồi, còn không phải sao?”
Vũ Vân Hân chột dạ quay mặt đi: “Anh nói….Nói bậy bạ gì đó?”
Hai tay Mục Lâm Kiên giữ chặt bả vai cô: “Ba đứa nhỏ không phải con anh?”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì?”