Ninh Phượng không quan tâm vẫn tiếp tục ngồi vào vị trí của mình.
“Ha ha, xem ra sau này tôi phải mua thêm thật nhiều cổ phần mới được, nếu không vị trí Chủ Tịch này sẽ bị Tiểu Tam cướp mất.”
“Vũ Vân Hân đủ rồi đấy”
“Thế nào, bà thừa nhận mình là Tiểu Tam rồi hả?” Vũ Vân Hân nhàn nhạt cười lạnh.
Cô đã xin công ty nghỉ hai tiếng để đến đây châm chọc Ninh Phượng.
Gậy ông đập lưng ông.
Năm đó, lúc mẹ nhập viện, người phụ nữ này liên tục mỉa mai khiêu khích,từng câu từng chữ đều khiến người ta tức giận điên người.
Có bao nhiêu lời độc ác thì nói ra bấy nhiêu lời tàn nhẫn.
Bây giờ cô cũng phải hoàn trả hết.
“Do có sự thay đổi về thành viên cổ đông, bây giờ tôi xin giới thiệu với mọi người thành viên mới này tên là Vũ Vân Hân!”
Sau khi nghe Thư ký Hoàng giới thiệu, Vũ Vân Hân ung dung thoải mái đứng dậy khỏi vị trí, nói: “Xin chào mọi người! Tôi là Vũ Vân Hân, là con gái Vũ Thế Kiệt! Tôi đến là…
Cô cố ý kéo dài âm cuối.
Mọi người tò mò nhìn về phía cô, chỉ có Ninh Phượng là tức giận trợn mắt lên.
“Tôi đến là để xem nếu tôi ngồi được vào vị trí Chủ Tịch thì có phải tôi sẽ có cơ hội có được nhiều cổ phần hơn hay không?”
Lời nói sắc bén, không chừa lại chút đường sống.
Nói thẳng ra, rõ ràng là đang công khai khiêu khích Ninh Phượng.
Mọi người theo bản năng nhìn về phía Ninh Phượng.
úng!” Chú Minh uống ngụm trà rồi đặt chén trà xuống, kiên định Chỉ cần cổ phần càng nhiều thì áp lực cạnh tranh sẽ càng nhỏ đi”
“Tốt lắm” Vũ Vân Hân đắc ý nhếch môi.
nói: Lúc này mặt Ninh Phượng đã tái mét rồi.
Bà ta lo lắng siết chặt tập tài liệu trong tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía chú Minh.
Bà ta cứ có cảm giác ông già này đang đùa giỡn bà ta.
“Hơn nữa, không phải các vị nghi ngờ thân phận của tôi sao?” Vũ Vân Hân nói với giọng điệu lạnh lùng và độc đoán.
Vốn không cần ngồi vào vị trí Chủ Tịch, cũng đủ để nghiền áp toàn trường.
Có lẽ là ở cạnh người nào đó lâu nên càng lúc càng giống rồi.
“Có gì mà phải nghi ngờ, Tập đoàn Vũ Thị chúng tôi chưa bao giờ từ chối người đưa tiền đến cho chúng tôi” Người đàn ông Địa Trung Hải kia cười nói.
Vũ Vân Hân mỉm cười, nói: “Nói cách khác, nếu tôi không có chút giá trị lợi dụng nào đứng trước mặt các người thì các người sẽ nghi ngờ thân phận của tôi đúng không?”
Cô nhìn về phía mấy vị cổ đông lớn tuổi kia băng ánh mắt nghiêm nghị.
Có vài vị thuộc hàng lão làng ở Vũ Thị này.
Với những người đã nhìn thấy cô lớn lên từ nhỏ, có phải thật hay không, chỉ cần liếc mắt qua một cái có thể phân biệt được ngay.
“Các vị cũng cảm thấy như vậy sao?” Mỗi một câu của cô đều rất sắc bén.
“Thời gian không còn sớm nữa, giới thiệu cũng giới thiệu xong rồi, tan họp đi!” Chú Minh đột nhiên đứng dậy, cuộc họp cứ như vậy mà kết thúc.
Ông ta lạnh lùng đi ra khỏi phòng họp, người phía sau cũng tan họp theo.
Cả phòng hội nghị bỗng chốc trống không.
Vẫn còn rất nhiều lời chưa kịp nói ra, Vũ Vân Hân đành mấp máy môi.