“Có phải chú muốn biết chú với người đàn ông hôm qua ai lợi hại hơn?” Há Cảo vừa ăn khoai lang khô vừa nghiêng đầu nhìn anh. Mục Lâm Kiên bị nhìn thấu tim đen rồi, căn bản không thể giấu giếm.
“Vậy các con thích ai hơn?” Mục Lâm Kiên đầy vẻ mong đợi ngước mắt lên nhìn ba đứa trẻ trước mặt.
“Đây chẳng phải nói thừa sao?” Ba đứa trẻ cầm coca lên uống, ngón tay út chỉ vào anh: “Chính là chú”
Nghe thấy câu nói này, khóe môi Mục Lâm Kiên cuối cùng cũng cong lên.
“Nói đi, chú đi đâu sửa mặt vậy, tại sao sửa giống bọn con đến như vậy?”
Đứa quỷ nhỏ này vậy mà lại nói anh phẫu thuật thẩm mỹ?
Mục Lâm Kiên muốn bốc hỏa rồi, nổi giận nhìn trừng trừng: “Chú không có phẫu thuật thẩm mỹ”
Ba đứa trẻ ngồi đối diện anh cau mày: “Không phẫu thuật thẩm mỹ?
Vậy làm sao có thể…”
Vừa nói, ba đứa trẻ vừa nhảy từ sô pha xuống, đi đến bên cạnh anh ấy.
Ngón tay nhỏ nhẹ nhàng sờ chóp mũi cao cao của anh, tiếp theo là đường nét đẹp trai của anh, cuối cùng là tai của anh.
“Rất giống đó.” Ba đứa trẻ đối rất ngạc nhiên trước dung mạo của anh ấy.
Mục Lâm Kiên say sưa ngắm nhìn phiên bản thu nhỏ của mình trước mặt, cau mày lạnh lùng, nói không phải con ruột chính là dối trá.
“Nhất định là phẫu thuật thẩm mỹ quá thành công rồi, vì vậy tụi con mới không thể phát hiện” Mục Lâm Kiên liếc mắt không nói nên lời, anh kiêu ngạo đứng dậy: “Chú không cho phép bất kỳ người đàn ông nào tiếp cận Vũ Vân Hân, các con cầm lấy tiền, cần làm những điều thiết thực, bằng không chú sẽ làm bố của các con đấy”
Ba đứa trẻ trợn tròn mắt: “Chú đang uy hiếp bọn con sao?”
Nghĩ đến việc Mục Lâm Kiên làm bố của mình, lập tức lắc đầu.
Không thể như vậy: “Quá đáng sợ rồi. Chú cứ làm Tổng giám đốc Mục đi”
Đây chính là không tình nguyện để Mục Lâm Kiên làm bố của bọn trẻ mà.
Mục Lâm Kiên nhìn ba đứa trẻ đang vội lấy điện thoại ra, lập tức lôi trong bộ nhớ ra: “Người đàn ông trông giống như thế này”
Đưa cho anh xem một bức ảnh.
Người đàn ông trông có vẻ cao xấp xỉ Mục Lâm Kiên, đôi mắt xanh sâu thảm, mái tóc màu nâu, da trắng, là con lai.
Mục Lâm Kiên nhìn ba đứa trẻ trước mặt so sánh.
“Không giống, đúng không. Vì vậy chúng ta đều biết anh ta là giả mạo, có thể chúng ta không biết anh ta đến đây làm cái quái gì, có thể muốn lừa chúng ta?”
Nói tời lừa gạt, Há Cảo há hốc miệng: “Trời ạ. Có khi nào là buôn bán trẻ em không?”
Màn Thầu có khả năng kinh doanh nhất, bắt đầu phân tích: “Năm vạn hình như hơi ít, nhưng mà thưởng cho chúng ta, như vậy cũng không thiệt thòi”“
Nghĩ tới phần thưởng, ba đứa trẻ cười khẩy: “Vậy chứ phần thưởng của chúng ta là cái gì? Ôi trời, thật hồi hộp quá. Sắp trở thành một gián điệp nổi tiếng rồi, chọn ngày mua vài bộ quần áo tươm tất thôi”
Mục Lâm Kiên cạn lời nhìn ba đứa trẻ, vẫn chưa bắt được đã nghĩ tới việc bản thân nhận phần thưởng lập công, cũng chẳng còn ai nữa rồi.