“Đây là những gì mà chúng tôi đã điều tra được, tổng cộng có ba khả năng, người thứ nhất là thái tử Hoàng Minh Hoa của tập đoàn Hoa Duyệt, tiếp theo là Thái Quốc – Chủ tịch tập đoàn Tân Minh, cuối cùng là Jack thuộc tập đoàn đa quốc gia Saraswar, người đứng đầu khu vực.
Đông Nam Á: Ba người kể trên đến nửa điểm cũng không giống bọn trẻ, mà càng nhìn lại càng giống anh hơn.
“Ba người này đều thích màu lam, theo như Há Cảo kể thì mỗi người đều có những đặc điểm riêng”
Việc này thật giống như mò kim đáy bể, Mục Lâm Kiên khẽ nhíu mày, xoa đầu nhìn về hướng mặt trời Anh chợt có một ý nghĩ táo bạo, thế nhưng…
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, nhìn qua camera giám sát thì thấy Vũ Vân Hân đang đứng ngoài. Lục Tâm biết ý mà lui xuống.
Không đợi Vũ Vân Hân bước vào, Mục Lâm Kiên đã đứng sẵn phía sau cửa chờ đợi. Cô vừa bước vào cửa liền bị anh ôm vào lòng. Cảm giác như bị thiêu đốt hôm qua khiến anh ngứa ngáy cả đêm. Anh hôn lên môi cô một cách đầy thân mật. Vũ Vân Hân nhẹ nhàng cởi bỏ đôi giày cao gót rồi ôm trọn lấy anh. Không có bọn trẻ quấy rầy, hai người họ như đôi nam nữ khát tình, mất kiềm chế mà đi thẳng đến vấn đề chính. Đôi má ửng hồng của Vũ Vân Hân khẽ nâng lên, ánh mắt mê ly nhìn khuôn mặt tuấn tú cùng dáng người của anh… Trong tâm trí chợt hiện lên hình ảnh của bốn năm về trước. Ngay cả khi say rượu cô cũng nhớ rõ gương mặt này.
Tính chiếm hữu mạnh mẽ khiến Mục Lâm Kiên dường như phát điên. Lòng tự trọng khiến anh trở nên tức giận, mạnh mẽ ghì chặt cô vào lòng, để cô tựa sát vào anh: “Ngoài Võ Hạo Kiệt ra còn ai nữa?”
Vũ Vân Hân mở to mắt: “Em không ngủ với Võ Hạo Kiệt.”
Lại là ai nói nhảm nữa, mặc dù cô và Võ Hạo Kiệt ở với nhau, thế nhưng từ trước tới nay chưa từng phát sinh quan hệ gì.
Ánh mắt Mục Lâm Kiên lạnh lùng dò xét.
Những lời nói của Tổng giám đốc Lăng bắt đầu làm suy nghĩ của anh bị xáo trộn: “Làm sao cậu biết được bọn trẻ là con cậu, nói không chừng cậu cũng là cha dượng đấy”
Anh càng nghĩ càng trở nên thô bạo, mãi cho đến khi Vũ Vân Hân đang nằm trong tay anh khom người kêu lên một tiếng “đau”, lúc này anh mới dừng lại.
Anh nhìn đôi má ửng đỏ cùng thân hình đẫm mồ hôi của cô, cúi xuống ôm cô đầy trìu mến.
Vũ Vân Hân bất lực, ghé sát vào tai anh: “Anh không tin em, phải không?”
Khuôn mặt Mục Lâm Kiên trở nên căng thẳng, đôi môi mỏng khế động, lời nói như mắc kẹt trong cổ họng không thể nói ra Phải, là anh đang chột dạ.
“A” Vũ Vân Hân mở to mắt: “Không tin thì thôi, cũng không cầu anh phải tin”
Vũ Vân Hân đẩy Mục Lâm Kiên ra, đứng dậy nhặt lấy bộ quần áo dưới sàn mặc vào.
Nhìn thấy cô sắp đi rồi, Mục Lâm Kiên đột nhiên kéo cô lại: “Tin”
Giọng nói khàn khàn trầm ấm bên tai, trái tim Vũ Vân Hân dao động rồi.