Vê tới nhà, Vũ Vân Hân mở cửa ra.
Bánh Bao xoay người phát hiện không thấy Há Cảo đâu.
Mọi người nhìn xung quanh tìm kiếm: “Há Cảo đi đâu rồi?”
Sân vận động yên tĩnh, một bóng người nhỏ bé đi tới trước một chiếc xe hơi SSC hạng sang.
Do gầm xe khá thấp nên Há Cảo có thể nhìn thấy rõ người ở phía trong.
Cậu gõ gõ cửa xe.
Cửa kính chầm chậm hạ xuống…
Gương mặt của một người đàn ông hoàn toàn xa lạ ở trước mặt, cậu hoàn toàn sững người.
“Xin lỗi. Cháu nhầm người.”
Người đàn ông lãnh đạm nhướng mày: “Không sao.”
“Không”’ Há Cảo lúng túng co cẳng chạy.
“Đứng lại” Người đàn ông gọi cậu bằng giọng lạnh lùng: “Gõ cửa xe xong chạy? Ai cho phép làm như vậy?”
“Cháu…”
Người đàn ông đột nhiên bước xuống xe, đi tới trước mặt cậu.
Bóng dáng to lớn đủ để che phủ bóng dáng của Há Cảo.
“Đứa trẻ ngày nào nay đã lớn như vậy rồi, lại đây bố ôm nào”
Nghe thấy chữ bố, Há Cảo giật mình.
Cậu hoang mang liền co cẳng chạy: “Đáng sợ quá, nửa đêm gặp ma rồi”
Hành động kinh ngạc của cậu khiến người đàn ông sững người.
Chỉ thấy Há Cảo đã chạy lên lầu mất rồi.
Ba mẹ con định xuống dưới lầu tìm cậu thì đã thấy cậu thở hổn hển chạy lên rồi.
“Bố…. Bố trở về rồi. Bố biến thành người trở về rồi, lại còn lái một chiếc xe hạng sang trở về”
Vũ Vân Hân nghỉ ngờ nhìn đứa con này.
Há Cảo kéo tay cô đi về phía trước: “Bố…. Người này là chồng của mẹ đúng không?”
Vũ Vân Hân nhìn chiếc xe thể thao màu xanh đậm ở dưới lầu, một cảm giác xa lạ khiến cô không thể đoán được ra là ai.
“Mục Lâm Kiên?”
Há Cảo lắc đầu: “Không đẹp trai bằng chú ấy”
Vũ Vân Hân nheo mắt không nói nên lời: “Vậy không phải bố của con: “Bố không giống Mục Lâm Kiên, vậy chúng ta không cần làm quen rồi, tôi không muốn ở cùng với người xấu xí.” Màn Thầu lạnh lùng kiêu ngạo nói.
“Nhưng mà hình như rất giàu”
Vũ Vân Hân đứng ở bên cạnh lặng lẽ nghe ba đứa trẻ nói chuyện, thật sự đã xem cô thành không khí rồi.
“Các con rốt cuộc có đi ngủ không đây?”
“Ngủ.” Ba đứa trẻ trèo lên giường: “Mẹ, rốt cuộc mẹ có bao nhiêu lốp dự phòng vậy, sao mà không có kết thúc vậy? Mục Lâm Kiên khiến bọn con rất khó chịu rồi, sau đó lại xuất hiện mấy người…”
“Không phải các con nói mẹ hung dữ như vậy không gả cho ai được sao?”
Nói đến đấy, bọn trẻ nhanh chóng đứng dậy ôm lấy cô: “Bọn con không muốn mẹ lấy chồng đâu. Mẹ, sau này bọn con có thể tự nuôi mình, có thể nuôi mẹ. Xin mẹ đừng lấy chồng có được không? Mẹ lấy chồng, bọn con sẽ ghét mẹ”
Cũng vì quá lo lắng nên đã nói hết ra toàn bộ suy nghĩ.