Nhưng khi nhìn thấy cô khó chịu nhíu mày, anh lại không đành lòng.
Mục Lâm Kiên đau lòng ôm lấy Vũ Vân Hân.
Đây là mạng sống của anh, nếu cô biến mất thì anh sống cũng không còn gì ý nghĩa nữa.
Sao có thể nói mất là mất chứ.
Anh ôm cô thật chặt.
Người phụ nữ trong ngực giống như yêu tinh vậy, ngón tay ngọc nhỏ dài khẽ vuốt dọc theo vai rộng của anh thăm dò xuống dưới.
Mỗi cái vuốt ve đều giống như khiêu khích.
Cô nhón chân lên, bờ môi kẽ kề bên tai anh, dịu dàng nói nhỏ: “Đừng tức giận nữa có được không, sau này người ta sẽ là bé ngoan.”
Một câu làm nũng, đủ khiến lòng Mục Lâm Kiên mềm nhữn.
Vòng tay ôm cô đột nhiên căng thẳng.
Vũ Vân Hân làm càn khẽ cắn.
Mục Lâm Kiên không khống chế được, trực tiếp ôm lấy cô đặt lên bàn làm việc.
Di động vẫn còn rung, tin nhắn được gửi đến không ngừng.
Dường như điện thoại đang bị oanh tạc, hận không thể lấy tất cả thông tin trong máy Màn Thầu cho Mục Lâm Kiên biết.
= Tập đoàn Vũ thị Ninh Phượng nhìn tin nhắn, cuối cùng thì đã gửi xong tất cả tin nhắn.
“Rất tốt! Rất tốt!” Bà ta đã không thể chờ đợi được, muốn nhìn thấy dáng vẻ của Vũ Vân Hân sau khi bị mất đi núi dựa lớn.
Nếu không phải ngày đó bà ta tận mắt thấy Mục Lâm Kiên xuất hiện ở bãi đậu xe, thì đến nay bà ta cũng không thể tưởng tượng được người phụ nữ này thật sự có một chân với Mục Lâm Kiên.
Sau nhiều lần cứu giúp, bà ta còn tưởng rằng Vũ Vân Hân là đồ chơi của Mục Lâm Kiên, ai biết người đàn ông này lại ở bên cô ta lâu như vậy, xem ra là có chút tình cảm.
Qua ba tháng, tình cảm còn tăng lên chứng tỏ là có hi vọng.
Vì thế nên khiến bà ta hoảng rồi.
Bà ta gọi điện cho Vũ Thư Anh: “Đồ ngu này lại giở trò quỷ gì thế, gọi bảo gửi video thì không gửi, bảo nó đi xem Vũ Vân Hân có cãi nhau với Mục Lâm Kiên không, thì cũng không đi.
Nghe điện thoại báo vẫn không thể liên lạc được, Ninh Phượng tức nổ phổi.
Chỉ lát nữa tan làm rồi, bà ta quyết định tự mình đi tới tập đoàn Mục: Lâm một chuyến.
Sau khi vui sướng, có một mùi hương mập mờ lưu lại trên người.
Vũ Vân Hân lười biếng tựa vào lòng Mục Lâm Kiên, nhìn như mềm mại, nhưng trong lòng cô đã chắc thắng.
Vì có thể xác thực chiến thắng của mình, cô hỏi một câu: “Anh sẽ không rời khỏi tôi, có phải không?”
“Ừm!” Mục Lâm Kiên thân mật hôn trán cô.
“Có thể thề không?”
Mục Lâm Kiên cười khúc khích, nâng căm cô lên: “Tôi Mục Lâm Kiên sẽ không rời khỏi Vũ Vân Hân”
Môi thơm trực tiếp hôn môi Mục Lâm Kiên.
Lúc này, cô cần nhất là sự chân thành của anh, cô có địch là cả thế giới này thì cô cũng không sợ.
“Tổng giám đốc Mục, ông chủ của Hoa Duyệt muốn gặp ngài!”
Lúc này, trong điện thoại vang lên.
Vũ Vân Hân biết điều muốn mặc váy lại.
Mục Lâm Kiên thấy cô chưa kịp mặc váy, nên ấn điện riêng: “Bảo ông ta vào phòng họp chờ tôi.”
“Dạ! Tổng giám đốc Mục!”
Cuối cùng thì Vân Vũ Hân cũng không cần vội vàng nữa, cô cầm váy từ dướu sàn lên, không cầm chắc nên bị Mục Lâm Kiên lấy mất, bao phủ lên người cô.
Mục Lâm Kiên ôm cô vào trong ngực, kiên nhẫn giúp cô mặt váy.
Nếu có thể giúp cô cởi váy, thì cũng nên có trách nhiệm giúp cô mặc lại, đây là trách nhiệm một người đàn ông nên có.
Vũ Vân Hân rời khỏi văn phòng, lúc thang máy hạ xuống, xuyên qua cửa sổ sát đất cô nhìn thấy đối diện trong thang máy đứng một bóng người quen thuộc.
Không chờ cô nhìn rõ, người phụ nữ đột nhiên xoay người.
Ninh Phượng!
Nếu như cô không đoán sai thì bà ta đang lên tầng bảy.
Bây giờ Vũ Thư Anh đang làm trên tầng bảy.
Vì thế Vũ Vân Hân đi theo bà ta.
Cô liếc mắt nhìn thời gian, lúc này là lúc tan làm, bình thường người tan làm sớm nhất là phòng nhân sự, bây giờ ở đây không còn ai nữa.
“Alo, các con ở đâu?”
Vũ Vân Hân gọi điện cho ba đứa nhỏ.