Văn phòng trống rỗng chỉ còn lại Vũ Vân Hân và Mục Lâm Kiên.
Đến ba đứa nhỏ đang đưng ngoài cửa cũng bị người ra đưa đi.
Vân Vũ Hân bừng tỉnh, lòng thắt lại, đối diện với người đàn ông trước mắt này.
Trước một giây người này ủng hộ cô khắp nơi, nhưng bây giờ lại lạnh lùng kéo dãn khoảng cách với cô.
“Cảm ơn anh” Vũ Vân Hân thuận miệng nói, giảm bớt sự lúng túng.
“Quả nhiên là thiết bị của cô rất chuyên nghiệp!”
Thật ra lúc nãy Mục Lâm Kiên đã hiểu, sao người phụ nữ này có thể dựa vào năng lực của bản thân tra ra tin tức cá nhân của anh…
Lần trước có hai ba lần anh phát hiện hệ thống của mình bị hack, lúc đầu anh cho là người khác, không ngờ lại là bốn mẹ con.
Mục Lâm Kiên đột nhiên tới gần, hơi thở ấm áp phả vào gò má cô, đầu ngón tay vuốt tóc cô.
Vô tình hay cố ý nhìn vào mấy sợi tóc.
Vũ Vân Hân hết hồn: “Anh muốn làm gì?”
Một camera nhỏ như lỗ kim bị Mục Lâm Kiên lấy được.
Anh kiêng ky nhất chính là riêng tư bị người ta xâm phạm.
Mấy ngày trước có người liên tục gửi cho anh mấy video riêng tư của anh và bốn mẹ con, muốn lợi dụng thế lực của anh để đoạt lại tập đoàn Vũ thị.
Đã từng có rất nhiều người nói với anh, nói cho anh biết tâm cơ của người phụ nữ này rất sâu, có dã tâm rất lớn, nhưng anh lại không tin tưởng.
Bây giờ cuối cùng anh cũng tin.
Anh còn ghi lại bốn mẹ con trong căn nhà cho thuê để lặp lại đoạn đối thoại.
Vũ Vân Hân trừng lớn hai mắt.
Cô còn tưởng rằng chuyện đã qua rồi, bởi vì lần trước khi đang chạy trốn, thấy Mục Lâm Kiên không phản ứng gì…
“Xin lỗi!” Vũ Vân Hân cúi đầu.
Câu nói xin lỗi kia giống như một nhát dao đâm vào tim Mục Lâm Kiên.
Cô thừa nhận!
Lần nghi ngờ này đã không phải là lần đầu tiên, mà lần nào người phụ nữ này cũng không khóc không ồn ào, cô quá bình tĩnh, nên càng khiến anh nghẹt thở.
“Nhưng tôi yêu anh, anh tin không?” Vũ Vân Hân lạnh nhạt giương mắt.
Cặp con ngươi mê người hiện lên chút nước.
Cô thật sự yêu anh.
Làm đầu tiên biết hệ thống máy vi tính của họ bị hack, cô rất sợ Mục Lâm Kiên hiểu lâm.
Mục Lâm Kiên không hề trả lời, ánh mắt ít đi chút lửa giận, như sao cô lại tỉnh táo như thế.
“Tôi không thích người khác xâm phạm chuyện riêng tư của tôi”
“Tôi biết, nhưng tôi không có ác ý, mỗi khi tôi ra ngoài, ba đứa nhỏ sẽ lo lắng nên tôi mới camera”
Mục Lâm Kiên nhấn nát camera: “Sau này chỉ cho phép tôi bảo vệ em”
Lời này, khiến Vũ Vân Hân kinh ngạc.
Anh không hề tức giận?p “Tôi không thích bị lợi dụng” Lời nói nghiêm khắc vang lên, có thể nghe ra chút bất mãn của anh.
“Tôi…”
Vũ Vân Hân ấp úng, cô cảm thấy hai người nên thẳng thắn với nhau.
Cô lấy hết dũng khí tiến lên một bước: “Có thể ôm một cái không?”