Mục Lâm Kiên lạnh lùng đứng đó, lông mày khế nhướng lên, trong lòng anh mừng thầm! Cổ vũ ba đứa nhóc!
“Cô Vũ, lẽ nào cô không thích hoa sao?”
“Thích! Chỉ là…” Vũ Vân Hân có chút lúng túng, nhận hoa cũng không được mà không nhận cũng không được.
“Chỉ là cái gì?” Tổng giám đốc Lăng không hiểu.
Anh a có ba chiêu tán gái kinh điển, hiểu rõ đối phương dùng chỉ tiết nhỏ để khiến đốii phương động lòng, tặng quà xong thì sẽ nói lời bày tỏ, sau khi thành công thì lại như gần như xa.
Bây giờ anh ta rất hiểu rõ Vũ Vân Hân, anh ta biết người phụ nữ này thích hoa, vì thế mới không cảm thấy lạ ở chỗ nào.
“Búp bê nhà chúng em đã không thích từ rất lâu rồi!” Ba đứa nhóc nói.
Mục Lâm Kiên đứng phía sau vểnh tai lên nghe.
“Nói đúng hơn là búp bê nhà chúng em không thể thích hoa” Ba đứa nhóc khẳng định lần thứ hai.
Nụ cười của Vũ Vân Hân cứng lại.
Nhưng tay ôm hoa lại không buông ra.
“Không đúng! Anh nhớ là Vũ Vân Hân thích hoa mà!” Tổng giám đốc.
Lăng nhớ đến lời Âm Nguyệt từng nói với anh ta, đã từng có bạn trai cũ ngày nào cũng tặng hoa cho Vũ Vân Hân.
Mục Lâm Kiên từng nghe qua, nên lần trước anh còn cố ý mua nhiều hoa đưa đến văn phòng như vậy.
“Bởi vì hoa không có tác dụng!” Bánh Bao thấy vẻ mặt không thể ngờ của đám người kia thì mở miệng nói tiếp: “Búp bê là một người công nhân làm việc nuôi chúng em, làm gì còn tiền thừa để mua hoa”
Bánh Bao là một đứa trẻ giỏi đọc hiểu lòng người nhất.
Từ khi làm mẹ, mấy năm qua, mỗi lần Vũ Vân Hân đi ngang qua tiệm bán hoa đều sẽ nhìn những đóa hoa nở rộ trong tiệm, nhưng cô chưa từng đi vào.
Dù sao thì mỗi đồng tiền trong tay đều có chỗ cần tiêu, cô đã không còn là Vũ Vân Hân ngây thơ vô lo vô nghĩ của ngày trước nữa.
Cô chỉ mong có thể sống sót nuôi dưỡng mấy đứa trẻ thật tốt, làm gì còn tâm trạng hưởng thụ cuộc sống.
Đối với cô mà nói dùng hơn ba trăm nghìn để mua một bó hoa cũng lô một chuyện xa xỉ.
“Con người sẽ thay đổi, đặc biệt là sau khi chịu áp lực của cơm áo gạo tiền, không cần lâu thì sau này sẽ thật sự không cần”
Tổng giám đốc Lăng nghe như rơi vào sương mù.
Trái lại Mục Lâm Kiên lại hiểu, con ngươi kiên định nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, anh xoay người cầm điện thoại: “Tiền tiêu vặt một tháng là ba trăm tỷ!”
Anh lạnh lùng nói, một số tiền lớn được chuyển trực tiếp vào tài khoản của Vũ Vân Hân.
“Tinh” một tiếng, ba đứa trẻ vội vàng tụ khuôn mặt nhỏ lại: “Rất đẹp trai! Chúng cháu thích nam chính đẹp trai nhiều tiền như này!
Trong nháy mắt, tổng giám đốc Lăng ý thức được hoa của mình quá rẻ.
“Anh đang phạm quy, đã nói là không thể dùng tiền mà” Mỗi tháng ba trăm tỷ, đối với tổng giám đốc Lăng thì anh ta có chút không kham nổi số tiền này, mỗi tháng ba mươi tỷ thì còn được.
Mục Lâm Kiên kiêu ngạo đi tới bên cạnh anh ta, nhỏ giọng nói: “Nuôi con và nuôi vợ, đáng giá!”
“Sao anh có thể xác định như vậy?” Tổng giám đốc Lăng không phục.