“Có khi nào chúng ta sẽ chết ở đây không mẹ?” Sủi Cảo khóc kêu to.
Ở lại trên xe thì bị chết cháy, xuống xe thì bị đánh chết.
Vũ Vân Hân xoắn xuýt cầm tay lái, mỗi khi đám người này bước đến gần một bước trái tim cô đều thắt lại.
“Chúng ta chạy đi!”
Cô đột nhiên mở cửa.
Ngoại trừ cách này ra cô không còn nghĩ được cách nào tốt hơn.
Nhưng với ba đứa bé, cô không thể chạy nhanh hơn đám đàn ông phía sau được.
Vũ Vân Hân mặc kệ, nói: “Các con nhớ, bọn chúng nhắm vào mẹt!
Mẹ sẽ ở lại trong xe, các con chạy! Nhất định phải chạy được ra bên ngoài. Hiểu chưa?”
“Không được, con muốn ở lại với Búp Bê.”
“Không được! Chúng ta không thể ở cùng một chỗ, chúng ta phải chia làm hai đường.”
Chỉ như vậy mới phân tán lực chú ý của chúng.
“Các con nghe đây, nhất định không được quay đầu lại!” Vũ Vân Hân rơi nước mắt nói.
Cô lấy ra một tấm thẻ đen nhét vào tay bọn nhỏ, nói: “Các con cầm lấy số tiền này!”
Vũ Vân Hân đẩy cửa ra, bọn nhỏ còn chưa phản ứng kịp thì đã nhìn thấy Vũ Vân Hân xuống xe.
Không phải vừa rồi nói để bọn nhỏ xuống trước sao? Sao lại…
Vũ Vân Hân lấy chiếc áo mưa bốc mùi từ sau cốp xe ra, ném thẳng về phía gã đàn ông trước xe.
Mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn.
Cô nhân cơ hội vác bình chữa cháy ra, điên cuồng phun vào đầu gã đàn ông kia: “Mau chạy đi!”
“Không được!”
Ba đứa bé không nhẫn tâm để một mình Vũ Vân Hân đối đầu với năm sáu người.
Bọn nhỏ xuống xe lấy gậy gộc nhỏ ra…
Tít tít tít…
Một lượng lớn xe ô tô hạng sang màu đen từ cửa chạy vào đâm thẳng vào mấy gã đàn ông kia, một chiếc ô tô hạng sang dài hơn dừng lại trước mặt họ.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng xuống xe, nói: “Mau qua đây”
Giọng nói lạnh lùng, bốn mẹ con vội vàng chạy lên xe.
Bóng dáng to lớn của Mục Lâm Kiên đứng trước cửa xe, tay cầm súng, nổ hai phát về phía gã đàn ông vừa thoát khỏi cái áo mưa kia.
Gã đàn ông quỳ gối xuống, máu me từ đầu gối chảy xuống nền đất nhòe nhoẹt.
“Bắt sống!”
Ba đứa bé ngồi trên xe dựa vào cửa kính nhìn Mục Lâm Kiên, nói: “Quá đẹp trail”
“Đúng vậy! Quá ‘mer luôn!”
“Anh hùng siêu cấp của eml”
Đây là người đàn ông ‘nerï nhất mà bọn nhỏ gặp trong đời, hình tượng của Mục Lâm Kiên đã làm cho bọn nhỏ hiểu sâu sắc hơn về đàn ông.
“Sau này chúng ta cũng phải bảo vệ Búp Bê thật tốt như vậy!” Ba đứa bé nói một cách tràn đầy ý chí chiến đấu.
Mục Lâm Kiên lên xe.
Xe đột nhiên yên tĩnh lại, ba đứa nhỏ tỏa ra ánh sao nhìn anh, mỉm cười hồn nhiên đáng yêu.
Không khí kỳ lạ này khiến cho Mục Lâm Kiên có chút nghi ngờ.
“Cảm ơn anh nhé!” Vũ Vân Hân khách sáo nói.
“Cảm ơn không thôi sao?” Mục Lâm Kiên hơi nhíu mày.