Rõ ràng là khu vực của giới truyền thông, kết quả lại bị mấy người mặc áo đen chiếm lấy rồi.
“Rất giống Mục Lâm Kiên, nhưng hình như bây giờ Tổng giám đốc Mục đang tham dự một cuộc họp video mà” Người nói chuyện chính là một thư ký của Tập đoàn Mục Lâm, đi theo Vũ Thư Anh đến hiện trường hội nghị.
Vũ Thư Anh đánh giá một lúc, thực ra cô ta chỉ liếc mắt một cái đã nhận ran gay nhưng cô ta không tin.
“Làm sao có thể, Mục Lâm Kiên làm gì đã kết hôn sinh con chứ!”
“Đúng đấy!”
Có vẻ như đứa bé trong lòng cũng không ảnh hưởng gì đến hình tượng nghênh ngang của Mục Lâm Kiên, mà lại càng khiến anh trông “me hơn.
“Thật thoải mái quá đi! Rất yêu mến chú!” Sủi Cảo hơi mở mắt ra, vươn người.
Mục Lâm Kiên nhìn cậu nhóc đã tỉnh, vô cùng thân thiết cúi đầu, dùng cánh môi mỏng bạc tình nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái.
Sủi Cảo lấy bàn tay mũm mỉm đặt lên khuôn mặt tuấn tú của Mục Lâm Kiên, có thể do buồn ngủ chưa tỉnh, cậu nỉ non gọi: “Bố ơi!”
Cảm giác quen thuộc trời định là lời nói dối không thể che giấu.
Bố con máu mủ ruột thịt, dù che dấu thế nào cũng không thoát khỏi cảm giác người một nhà.
“Không thể ngủ nữa! Làm việc thôi!” Bánh Bao đột nhiên ngẩng đầu.
Phát hiện Ninh Phượng đã phát biểu xong rồi.
Ba đứa nhỏ dụi mắt, miễn cưỡng vươn vai, đưa khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Mục Lâm Kiên lịch sự nói: “Có chú ngủ thật ngon! Cám ơn chú!”
Mục Lâm Kiên sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú bỗng đỏ hồng.
Chỉ thấy ba đứa nhỏ nhảy khỏi vị trí, chạy về phía toilet nam.
Thân là một vú em đủ tư cách, sao Mục Lâm Kiên có thể yên tâm để ba đứa nhỏ tự đi một mình.
Anh đành lếo đếo theo sau.
Đi về phía trước, bên trái là toilet nam bên phải là toilet nữ, anh thấy ba đứa nhỏ đi vào toilet nữ.
Lần này buộc anh phải dừng lại rồi.
Rõ ràng là nam sao lại chạy vào toilet nữ chứ?
Lúc này trong toilet nữ không có một bóng người, trừ bốn mẹ con.
“Bốp” một tiếng, màn hình đại sảnh vang lên đoạn đối thoại giữa Vũ Thư Anh, Ninh Phượng và Vũ Vân Hân.
Nội dung cũng không nhiều, nhưng những đoạn xưng hô quan trọng đều có.
“Quay về đã lâu vậy, mẹ thân là mẹ kế của con mà không kịp tìm con, thật quá xấu hổ rồi!”
à, bây giờ em mới biết thì ra chị là chị cùng bố khác mẹ với em”
Chỉ dựa vào hai câu nói này đủ khiến tất cả mọi người ở đây kinh ngạc rồi.
lẽ bà cố gắng giấu diếm, cố ý tạo hiện tượng giả khiến ngài Vũ Thế Kiệt cho rằng con gái mình đã chết, để bà được lên thay thế vị trí2”
Mỗi một câu hỏi của phóng viên đều ngập tràn mũi nhọn, từng câu từng chữ đều khiến người ta kinh ngạc.