Ba đứa nhỏ mờ mịt, hỏi: “Hả? Mẹ nói vậy là có ý gì?”
Vũ Vân Hân nhếch miệng, đáp: “Thứ hai chẳng phải các con sẽ biết sao?”
“Chúng con vẫn có thể tiếp tục đến công ty sao?”
“Tất nhiên”
Sự kiên định quá mức của Vũ Vân Hân càng khiến cho ba đứa bé không yên tâm, các cậu vẫn cảm thấy mình bị lừa dối.
Bọn nhỏ lo lắng, hỏi: “Mẹ sẽ không vứt chúng con đến nhà trẻ đấy chứ?”
“Không cần đi nhà trẻ! Nhưng mà sẽ có giáo viên!”
Ba đứa bé không nói gì chỉ liếc mắt, thật sự xem chúng như trẻ con ba tuổi sao, nơi có giáo viên không phải nhà trẻ thì là nơi nào?
“Mau nhìn kia, người phụ nữ đáng sợ đến rồi!”
Màn Thầu tinh mắt nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ quen thuộc dừng dưới lầu.
Nhớ rõ lần đầu tiên về nước, cậu đã nhìn thấy Ninh Phượng lái chiếc Xe này.
Vũ Vân Hân đi đến trước cửa sổ.
Dường như Ninh Phượng dưới lầu cũng thấy được Vũ Vân Hân, bà ta liền xuống xe.
Bà ta tháo kính râm xuống, vẫy tay về phía cửa sổ trên lầu, nói: “Vân Hân!”
Giọng nói bén nhọn vang lên rất to trong khu chung cư.
“Quá xấu hổ! Chẳng lẽ bà ta trên núi mới xuống sao? Không biết dùng di động là gì à?” Ba đứa nhỏ mệt mỏi ôm đầu.
“Bà ta không có số của mẹ”
Vũ Vân Hân nói xong liền xoay người đi ra phòng khách.
“Búp Bê, mẹ định xuống đó sao?”
“Không!”
Ba cậu thở phào nhẹ nhõm, vậy thì tốt rồi.
Nhìn cảnh tối qua Ninh Phượng đánh Vũ Thư Anh, bọn nhỏ sợ Vũ Vân Hân bị bắt nạt.
“Bà ta đang đi lên lầu rồi” Màn Thầu nhìn trong camera thấy Ninh Phượng đang từ cầu thang đi lên.
Bốn mẹ con liền kinh ngạc nhìn nhau: “Sao bà ta biết nhà chúng ta?”
Bình thường phải rất ít người biết mới đúng.
Mắt thấy Ninh Phượng đang dần đến gần, ba đứa nhỏ vội vàng mặc trang bị vào.
Người phụ nữ này đã thành đối tượng đặc biệt nguy hiểm trong đầu bọn nhỏ, bọn nhỏ đội mũ an toàn, cầm gậy đánh bóng chày lên.
Các cậu đứng ngay sau Vũ Vân Hân, nói: “Búp Bê, mẹ đừng lo lắng, chúng con sẽ bảo vệ mẹ!”
Cô nhìn mấy đứa bé đáng yêu không nhịn được cười khúc khích.
Thực ra ban đầu cô cũng hơi sợ người phụ nữ này.
Nhưng sau này cô sẽ tự tay xé nát bà ta cho nên việc gì cô phải sợ chứ?
“Không được sợ!” Vũ Vân Hân lớn tiếng củng cố tinh thần bọn nhỏ.
“Kính coong…”
Tiếng chuông cửa vang lên rồi.
Ba đứa bé nhìn qua mắt mèo trên cửa, nói: “Chính là bà ta! Búp Bê chúng ta tắt đèn đi! Như vậy bà ta sẽ biết không có ai ở nhà!”
“Mở cửa!”
Vũ Vân Hân nghênh ngang giương mắt.
“Cho vào sao?” Ba đứa bé không thể tin nổi.
“Uhm!”