“Bây giờ bốn mẹ con mình không khác gì đi chịu chết cả” Bánh Bao chán nản nói.
Màn Thầu nãy giờ im lặng không nói gì, bình tĩnh lên tiếng: “Ai làm chuyện này thì người đấy chịu, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của con.”
Cậu bé lấy ra dũng khí lớn nhất trong đời nhận lấy trách nhiệm về mình.
“Không đúng. Bốn mẹ con chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu” Bánh Bao ôm lấy em trai mình: “Nguyên tắc của gia đình chúng ta là gì?”
“We are one” Há Cảo kích động hô to khẩu hiệu.
“Bởi vì chúng ta là một gia đình, cho nên mặc kệ có chuyện gì xảy ra chúng ta cũng phải cùng nhau đối mặt, cùng nhau gánh chịu” Vũ Vân Hân động viên ba đứa trẻ.
Thân là mẹ của bọn trẻ, cô nhất định không thể sợ hãi.
Dù sao cô cũng chính là tấm gương cho bọn trẻ noi theo, thái độ của cô sẽ ảnh hưởng đến khí thế của bọn trẻ, vì vậy cô phải làm một tấm gương tốt.
“Cố lên các con” Vũ Vân Hân mở một bài hát để động viên tinh thần bọn trẻ.
“Chúng ta chắc chắn sẽ không sao đâu…” Giọng nói của Há Cảo dần yếu đi, cậu bé nhìn ra cửa xe thấy một chiếc ô tô quen thuộc theo sau xe bọn họ.
“Xe kia có phải là xe của Mục Lâm Kiên không?”
Bốn mẹ con cảnh giác nhìn về bên trái xe, phát hiện ra đó đúng là xe của Mục Lâm Kiên.
Khí thế khó khăn lắm mới có thể lấy được lập tức biến mất.
Há Cảo ngồi phía sau ôm lấy Bánh Bao xuýt xoa nói: “Em sợ quá”