Tại bãi đỗ xe.
Mấy đứa nhỏ mệt mỏi bơ phờ đứng trước xe bắt đầu phàn nàn.
“Mục Lâm Kiên đúng là xấu xa”
“Đúng rồi “Chú ta quá tâm cơ. Búp Bê, mẹ đừng tiếp xúc nhiều với chú ấy.
Người đàn ông này vô cùng xấu xa”
Vũ Vân Hân lái xe với vẻ mặt nghi hoặc.
Một giây trước bọn trẻ còn muốn làm anh em tốt với Mục Lâm Kiên, còn luôn miệng hứa mai sẽ tặng quà cho anh, thế mà bây giờ lại ngồi đây phàn nàn.
“Chắc chắn Mục Lâm Kiên muốn trả thù chúng ta. Về sau chú ấy mà cho đồ gì thì chúng ta không thể ăn” Bánh Bao thân là anh cả nghiêm túc nói.
“Các con nói thế là sao?” Vũ Vân Hân không hiểu chuyện gì, nhìn ba đứa trẻ qua gương chiếu hậu.
“Chú ấy cố ý cho bọn con ăn ngon, bọn con bày ra, sau đó chú ấy bắt chúng con dọn.
“Đáng ghét nhất là chú ấy lại còn mách lẻo”
Thế nhưng bọn chúng không hề biết, từ bé đến lớn Mục Lâm Kiên chưa bao giờ làm việc nhà, vì vậy anh không biết cách để dọn dẹp.
“Ông chú phẫu thuật thẩm mỹ đúng là xấu xa. Búp Bê, mẹ đừng có đến gần chú ấy quá” Ba đứa nhỏ dựa vào ghế, nghiêm túc nhắc nhở cô.
Vũ Vân Hân cười xấu hổ.
Gần đây đã xảy ra chuyện gì vậy?
Sao bọn trẻ lại càng ngày càng chán ghét Mục Lâm Kiên hơn vậy.
“Đúng rồi, Búp Bê, chúng con vừa nghe được một tin quan trọng.
Người đàn ông để lại áo mưa mà mẹ nói hình như là người trang trí”
“Hôm nay các con gặp hắn ta rồi sao?”
“Không. Bọn con nghe thấy Lục Tâm nói thế. Bọn họ đang bí mật điều tra người đàn ông đó. Hơn nữa hình như bọn chúng còn đang nhằm vào mẹ con mình”
Nói xong ba đứa trẻ lo lắng nhíu chặt lông mày: “Mẹ con mình thật đáng thương, Búp Bê, mẹ phải cố gắng mời mấy người vệ sĩ bảo vệ để bảo vệ chúng ta”