“Bọn trẻ không tới chỗ này sao?” Vũ Vân Hân không hề phát hiện ra có một cơ thể nhỏ bé mập mạp đang đến gần.
Cô bây giờ chỉ mải nghĩ đến chuyện con mình đã biến mất nên không để ý.
Chẳng qua cơ thể của Há Cảo quá mập, bồn hoa phía trước căn bản không thể che kín được thằng bé.
Mục Lâm Kiên liếc mắt nhìn dáng vẻ thằng bé cố gắng trốn sau chậu cây, khóe môi anh không khỏi nở một nụ cười cưng chiều.
Anh nhìn gương mặt đang vô cùng lo lắng của cô gái, giơ tay lên vuốt nhẹ mặt cô.
Ba đứa nhỏ thấy vậy tức xù lông lên.
Há Cảo vụng về ngẩng đầu lên, quyết định chạy qua chỗ của Vũ Vân Hân.
Bàn chân nhỏ định chạy hết sức, bỗng nhiên sơ ý ngã lăn quay trên sàn nhà.
“Uych” một âm thanh vang lên, Vũ Vân Hân đột nhiên ngẩng đầu lên, Mục Lâm Kiên chưa kịp ôm lấy cô thì đã bị đẩy ra.
“Ôi chao. Bảo bối nhỏ của mẹ, mẹ biết ngay là con chạy đến chỗ này mà.” Vũ Vân Hân ôm lấy Há Cảo đang ngã lăn đùng trên mặt đất.
Há Cảo nằm trong vòng tay của Vũ Vân Hân lén lút ngẩng cổ lên, cười gian xảo nhìn Mục Lâm Kiên đẳng sau, làm một tư thế khinh bỉ.
Mặt Mục Lâm Kiên lạnh dần, cái tên nhóc con này muốn ăn đòn sao.
Đúng lúc đó, hai đứa nhỏ còn lại đứng phía sau cửa cũng lạch bạch chạy ra.
“Búp Bê”
Bọ trẻ giang hai đôi tay nhỏ ôm lấy Vũ Vân Hân, còn về Mục Lâm Kiên ngay cả một cái ôm cũng không có.
Ngay lập tức anh cảm thấy vô cùng buồn bực tự hỏi.
Tại sao anh lại có thể sinh ra ba đứa nhóc này cùng lúc chứ?
Nếu mà thiếu đi một đứa…
“Búp Bê, chúng ta đi thôi. Nhân lúc công ty bị mất điện, chúng ta tan làm sớm về chuẩn bị cơm tt Bốn mẹ con hoàn toàn coi anh là người tàng hình, xoay người rời đi về phía thang máy.
Mục Lâm Kiên im lặng, mắt lạnh lùng nhìn theo.
“Tổng giám đốc Mục”
Lục Tâm đi điều tra đã quay lại.
Anh ta đẩy cửa ra, đặt tài liệu trước mặt anh.
“Dựa vào nhận định ban đầu, tôi cho rằng có người muốn nhằm vào ba đứa nhỏ”
“Đúng vậy. Nhưng tại sao bọn trẻ lại muốn cắt dây điện đi chứ?”