Cô định lấy tay đẩy cửa ra thì phát hiện cửa đã khóa.
Không có cách nào khác cô, chỉ có thể đi về phía văn phòng.
Bởi vì công ty bị mất điện nên bộ phận thư ký vô cùng nhàn rỗi.
Nhìn thấy Vũ Vân Hân đến, từ xa đã có một cô thư ký cầm một quyển sổ đến: “Ba đến sáu ngày gần đây đều thấy cô đến tìm Tổng giám đốc Mục, cô cũng phải hẹn trước chứ”
Người đang nói chuyện là một cô gái trẻ trang điểm tươi tắn, vừa nói chuyện vừa nghịch móng tay, bộ dáng xem thường người khác.
Đơn giản vì cô không thích những kẻ diêm dúa lòe loẹt, ngu ngốc lại còn thích tỏ vẻ hơn người.
Vũ Vân Hân gõ cửa.
“Vào đi”
Giọng nói của Mục Lâm Kiên từ trong văn phòng truyền ra.
Sau khi cô đẩy cửa phòng ra bước vào liền thấy mấy người quản lý cấp cao đang ở đây.
Trong nháy mắt, những lời cô muốn nói lại bị nuốt xuống.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vũ Hân Hân.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng ngồi trên ghế làm việc, kiêu ngạo nhìn cô gái ngu ngốc đang đứng ngây ra ở cửa không dám vào.