Đôi mắt tròn to của Vũ Vân Hân hơi ửng đỏ, giọt nước mắt trào nơi khoé mi. Dáng vẻ khóc như hoa lê dính mạt mưa của cô khiến một người đàn ông sắt thép chính trực như Mục Lâm Kiên hơi sững sờ.
Anh lại vừa làm gì sai sao? Những câu nghi ngờ ngập tràn trong đầu anh.
“Người anh thích là Vũ Thư Anh đúng không? Còn người đàn bà đê tiện kém cỏi này chỉ hợp để anh chơi đùa mà thôi. Tôi biết, tôi biết hết rồi. Tôi tưởng tổng giám đốc Mục thật lòng với tôi, nhưng ai ngờ ngày hôm đó tôi nhìn thấy Vũ Thư Anh đi ra từ phòng của anh với bộ đồ xộc xệch. Lúc ấy tôi mới biết mình đã sai, người đàn ông như tổng giám đốc Mục sao lại nhìn trúng tôi được, tôi đúng là quá ngây thơ mà.”
Vũ Vân Hân vừa nói vừa nức nở nghẹn ngào: “Anh ném tôi lên tầng mười ba không ai hỏi thăm, tôi nên hiểu mình là đồ chơi của anh mới đúng, tại sao phải đi cướp anh lại cùng với Vũ Thư Anh. Một mình Vũ Thư Anh năm trong tay hai bộ phận, mà tôi làm việc chăm chỉ lắm cũng chỉ là một giám đốc nhỏ bé. Điều nực cười nhất chính là vừa mới lên chức giám đốc mà nhóm năm đã xin nghỉ việc tập thể. Không có ai dưới quyền tôi, tôi trở thành cấp trên hư danh, tất cả sự cố gắng của tôi đều phí công vô ích hết rỉ
Cô ôm lấy cuộn giấy rút ở bên cạnh, lau nước mắt rồi tiếp tục nói: “Vũ Thư Anh vốn không cần phải dốc sức nhiều giống như tôi, không cần bị tổng giám đốc Mục lợi dụng giống như tôi mà ngồi yên ổn trên vị trí lãnh đạo cao cấp, hơn nữa quản lý nhân viên thích điều động ai thì điều động người đó. Bỏ đi, Vũ Vân Hân tôi không chơi nữa, Mục Lâm Kiên à, tình cảm của chúng ta chấm dứt từ đây đi”
Cô lấy điện thoại ra, sau đó lật điện thoại của Mục Lâm Kiên và trực tiếp block ngay trước mặt anh.
Tình cảm nói cắt đứt là cắt đứt giống như một giấc mơ vậy, không hề có dấu hiệu báo trước.
Mục Lâm Kiên ngồi không yên, vội vàng đứng dậy rồi đi qua đó.
“Hiểu lầm thôi.” Anh giơ tay ra muốn kéo cô lại.
Nhưng anh vừa mới đưa tay ra, Vũ Vân Hân đã hung hăng đánh mạnh lên mu bàn tay của anh.
Dáng vẻ của cô tức giận dỗ cũng không được, cô giận giữ đi ra khỏi phòng làm việc.
Mục Lâm Kiên đứng tại chỗ với vẻ mặt tủi thân, anh còn chưa kịp nói gì mà người phụ nữ này đã rời đi rồi.
Tâm trạng của anh giống như bị rơi từ trên trời cao xuống mặt đất và nỡ nát tan tành.
Mục Lâm Kiên quay người đi ra khỏi văn phòng theo cô.
Lúc này Vũ Vân Hân đứng ở trước quầy lễ tân, nhìn thấy anh vội vội vàng vàng đi ra nên tò mò đi theo từ một tháng máy khác.
Thang máy đi đến tâng mười ba, cả tầng vắng tanh không một hơi thở của con người.
Mục Lâm Kiên mạnh mẽ đi thẳng đến văn phòng làm việc của Vũ Vân Hân.
Trong văn phòng không có Vũ Vân Hân, anh lại chạt về chỗ thang máy một lần nữa và nhanh chóng đi đến bãi đỗ xe.
Anh biết rất rõ, chỉ cần anh thấy rõ tình cảm này thì cho dù có xảy ra chuyện gì cũng phải nhận lỗi đầu tiên.
Tình yêu chính là một bên phải nhượng bộ, như vậy anh tình nguyện làm bên phải nhượng bộ đó.
Đi đến bãi đỗ xe, nhìn thấy Vũ Vân Hân ngồi một mình trong xe.
Cô gục trên tay lái với dáng vẻ buồn bã, kế bên cạnh là khăn giấy đều đã lau qua nước mắt.
“Cộc cộc cộc…”
Mục Lâm Kiên gõ lên cánh cửa kính.
Vũ Vân Hân ngước đôi mắt mơ màng nhìn lớp trang điểm mắt trước đó đã nhoè hết.
Cô kéo cửa kính xe xuống: “Anh đến đây làm gì?”
Giọng nói nghẹn nghèo khiến Mục Lâm Kiên nghe mà thấy đau lòng.
những hạng mục đó đều do tôi tự đem về, tại sao ai ai cũng nói tôi ức hiếp nhân viên chứ?”