Mục Lâm Kiên, mùi thơm mê người, cũng cực kỳ cường tráng hữu lực.
Đây là thứ mà Vũ Vân Hân không cho cậu được, cũng không cách nào thay thế.
“Bố!” Giọng nói non nớt mềm mại của cậu nhóc từ trong lòng ngực truyền tới.
Trái tim Mục Lâm Kiên như bị bóp lấy, tròng mắt lạnh như băng hiện lên một chút cưng chiều, hai tay cũng bats đầu ôm chặt lấy cậu.
Anh thân mật khẽ vuốt ve trán cậu bé.
Đầu nhỏ nhắn tròn vo kia còn nhỏ hơn bàn tay anh nữa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hơi phiếm hồng, trong đôi mắt khiếp đảm hiện lên vô số những vì sao nhỏ, dáng vẻ bất lực yếu đuối kia như đang thôi thúc tình thương của bố trong anh.
Há Cảo thấy anh không đẩy mình ra, dính người dùng cơ thể đầy thịt của mình cọ cọ anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, hai má béo ú phấn nộn thật sự rất đáng yêu.
“Đói bụng chưa?” Mục Lâm Kiên cưng chiều hỏi.
Anh đã hoàn toàn quên mình tới đây để làm gì.
Trên mặt hai nhóc con trốn sau ghê sô pha cũng hiện lên vẻ rụt rè.
“Chúng cháu….Cũng đói mài!” Bánh Bao sợ hãi nói.
Há Cảo nở nụ cười với Mục Lâm Kiên: “Ba bọn cháu muốn ăn hamburger, khoai tây chiên và uống Cocacola”
Hôm nay Mục Lâm Kiên cực kỳ dịu dàng, làm bọn nhóc cảm thấy được cung mà sợ.
Hai bé con trốn đằng sau ghế sô pha đi đến bên cạnh anh, bàn tay nhỏ bé kéo lấy góc áo người đàn ông: “Cháu muốn ăn pizza nữa cơ”
“Được” Mục Lâm Kiên trực tiếp đưa điện thoại luôn cho bọn nhóc: “Thích gì cứ gọi đó.”
“Tổng giám đốc Mục, chú tốt thật đấy!”
Ba đứa nhóc cực kỳ thông minh bắt đầu khen ngợi anh.
Giọng nói ngọt như sữa vang lên bao trùm lên căn phòng đầu lạnh lễo.
Mục Lâm Kiên ngồi trên ghế sa lon, nhẹ vuốt ve trán ba đứa nhóc.
Anh chưa từng nghĩ đến chuyện, được trẻ con vây quanh sẽ cảm thấy hạnh phúc như vậy.
“Chúng con như thế là được rồi! Đây là cho búp bê!” Bọn nhóc dù được ăn ngon cũng sẽ không quên Vũ Vân Hân.
Lông mày Mục Lâm Kiên hơi nhướng lên, không quên gọi cho cô một ly đồ uống nóng hổi, nếu anh không đoán sai thì hôm nay bà dì của cô tới.
“Búp bê không thích uống cái này đâu ạ! Mẹ thích uống trà sữa Bo Bo thật lạnh cơ!” Ngón tay nhỏ của Há Cảo chỉ về phía trà sữa.
“Không được uống lạnh”
“Vì sao ạ?” Ba đứa nhóc khó hiểu nhìn anh, sau đó nhanh chóng nghĩ ngợi một chút: “Bà dì của búp bê của chúng ta còn chưa tới!”
Lông mày Mục Lâm Kiên lập tức nhíu lại.
Anh nhớ lần trước cô nói dì cả mình đến đúng ngày mùng 5 mà.
“Gần đây búp bê của chúng cháu áp lực rất lớn, tâm trạng rất nóng nảy, nhiều chuyện, đều tuyệt! đúng rồi!”
Mục Lâm Kiên sững sờ, trên mặt đây dấu chấm hỏi (222).
“Búp bê đã lớn tuổi rồi, nói không chừng sau này sẽ không mang thai nữa, cho dù mang thai cũng là sản phụ có tuổi, cho nên sau này kết hôn với sai cũng không muốn sinh con nữa” Ba đứa nhóc than thở nói: “Không thể cho nghười tương lai một đứa bé được, tổng giám đốc Mục, chú là đàn ông, chú có để ý không?”
Ba đứa nhóc mong đợi nhìn về phía anh.
“Không ngại” Anh trả lời rất dứt khoát.
Chuyện này làm ba đứa nhóc cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Đúng là không khoa học, từ trước đến nay nhà họ Mục là dòng độc đinh, không thể nào không cần nối dõi tông đường được.
“Tổng giám đốc Mục, vậy gia sản của chú phải làm sao đây?”
Thật ra đây mới chính là vấn đề thực sự.
Môi mỏng Mục Lâm Kiên khế mở, anh còn chưa kịp nói ra thì trong phòng đã truyền đến giọng nói của Vũ Thư Anh.
“Tổng giám đốc Mục, tôi có việc muốn tìm anh, tôi vào được không ạ”
Mục Lâm Kiên đứng dậy đi ra ngoài.
“Thời gian thăng chức như vậy có phải nhanh quá rồi không? Ngày mai bắt đầu rồi sao, có thể chuyển sang thứ ba tuần sau được không?
Dù sao gần đây bộ phận nhân sự của chúng tôi cũng rất bận rộn”
Bởi vì thứ hai là đại hội nhiệm kỳ mới của tập đoàn Vũ thị, lần trước đó không thành công rồi, bây giờ đã quyết định đưa ra thời gian dự tính.
“Không làm được thì từ chức. ” Mục Lâm Kiên lạnh giọng nói.