Các tổ trưởng trong phòng họp đều dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Vũ Vân Hân: “Tôi đã nói rồi, có tác dụng gì không? Lưu Thế Kiệt là loại người thế đấy! Tôi còn tưởng rằng cô Vũ có năng lực lắm, có thể mời được đến tổng giám đốc Mục đến, ai biết, phì!”.
Bọn họ thật ra trước giờ luôn bị Lưu Thế Kiệt chèn ép, sở dĩ không dám lên tiếng vì không tìm thấy người sếp nào chính trực để vạch trần.
Bởi vì hai người quản lý kia đã bị Lưu Thế Kiệt thu mua.
Dù bọn họ vạch trần anh ta, chỉ như tự tìm đường chết thôi.
Trong công ty chỉ có những giám đốc cấp cao mới có tư cách nhìn thấy Mục Lâm Kiên.
Mấy tổ nhỏ bình thường ở dưới chót như bọn họ không có năng lực đó.
"Cô không có năng lực kia thì đừng có to mồm, thật mất hứng mà!” Mấy tổ trưởng chỉ vào mũi Vũ Vân Hân, nói.
Mấy người này tức giận lần lượt rời khỏi phòng họp.
Vũ Vân Hân đứng đó, không hề phản bác lấy một câu.
Cô hít một hơi thật sâu, trái tim cũng lạnh bằng hơn phân nửa....
Sao Mục Lâm Kiên lại đồng ý với cô nhưng không đến?
Là do cô đã quá ỷ lại người đàn ông này sao?
Nhưng đây là chuyện rất lớn, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ tổ dự án, nếu có thể đề xuất hết tất cả những kiến nghị của những nhân viên cấp nhất nhất lên mọi người, vậy thật sự có thể giúp công ty phát triển hơn.
Khuôn mặt Vũ Vân Hân vô cùng ủ rũ quay về phòng giải khát.
Cách một cánh cửa, bọn nhỏ cũng có thể cảm nhận được búp bê nhà mình đang chịu uất ức.
Bọn nhóc nhẹ nhàng mở cửa: "Bị sao thế mẹ?”
“Con không nên vào đây” Vũ Vân Hân nghiêm túc nói.
"Người ta quan tâm mẹ mà!”
“Bây giờ các con chỉ cần ngoan ngoãn là tốt rồi!” Vũ Vân Hân không thoải mái đều thể hiện hết lên trên mặt.
“Tổng giám đốc Mục không tới đúng không ạ!” Há Cảo cũng bắt đầu trêu chọc.
Vũ Vân Hân phiền muộn thở dài.
“Dù người ta không tới, nhưng Mục Lâm Kiên cũng có thể làm được mà!” Bánh Bao không
ngừng nói với Vũ Vân Hân: “Lưu Thế Kiệt bị đuổi việc rồi!”
Vũ Vân Hân ngạc nhiên đến mức không kịp phản ứng: "Vừa rồi không phải anh ta vẫn đúng trong phòng họp sao."
Tờ thông báo kia trực tiếp dán lên trên mặt Vũ Vân Hân.
Giấy trắng mực đen rõ ràng, câu chữ đơn giản nhưng đầy quyết đoán.
"Ha ha ha! Chỉ cần Lưu Thế Kiệt rời khỏi đó, mẹ có cơ hội thăng chức rồi!” Nghe thấy tin này, tâm trạng Vũ Vân Hân lập tức tốt hơn hẳn.