Chờ gần hết ngày cũng không thấy Vũ Vân Hân đi xuống, điện thoại cũng không nghe.
Ba đứa nhỏ đứng bên ngoài nhà vệ sinh thở dài.
Trời dần dần tối, lượng xe ô tô trong bãi đỗ xe cũng lục tục thưa dần.
Nhiệt độ lạnh dần do sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày.
Ba đứa nhỏ co lại thành một quả bóng, hai bàn tay nhỏ bấu chặt vào nhau.
“Búp Bê quên chúng ta rồi sao?” Há Cảo đáng thương hỏi Bánh Bao là anh trai, kiên quyết nói: “Không! Búp Bê chắc chắn là đang bận”
“Nhưng dù bận thế nào cũng phải nhớ tìm chúng con ăn tối chứ!” Màn Thầu bụm miệng.
“Sao chúng ta không lên lầu Khang Khang đi?” Há Cảo kéo tay áo của Bánh Bao. Bánh Bao nhìn bãi đậu xe vắng vẻ trước mặt. Do bãi đậu xe có diện tích lớn, ngay cả khi đi bộ cũng nghe thấy tiếng vọng. “Búp Bê có gặp nguy hiểm không?” Màn Thầu lo lắng.
“Vậy chúng ta trở lại xem đi!”
Giữa lúc ba đứa nhỏ quyết định quay trở lại tầng trên, cửa thang máy lại mở ra.
Ba đứa nhỏ lạnh nhạt lườm một đôi nam nữ trước mặt.
“Hai người... hai người.”
Nói xong, khuôn mặt của chúng bỗng bí xị, đôi mắt to ngấn nước, nước mắt tuôn rơi.
“Sao mấy đứa lại ở đây?” Vũ Vân Hân vội vàng bước tới, ôm lấy những đứa nhỏ này: “Không phải đã dặn các con đi ăn lẩu với Lục Tâm sao?
Trong khoảnh khắc, ba đứa nhỏ hiểu ra đó thực sự là mưu kế của Mục Lâm Kiên.
Cố ý sai Lục Tâm để bọn chúng qua một bên, để chú ấy sẩn vào.
Ba đứa nhỏ nắm chặt tay Vũ Vân Hân: “Hôm nay là sinh nhật của mẹ, tại sao chúng con lại để mẹ ở một mình trong ngày sinh nhật, chúng ta đã hứa rằng gia đình bốn người sẽ mãi mãi ở bên nhau!”
Một gia đình bốn người có nghĩa là không có Mục Lâm Kiên, đừng hòng chen chân. Mỗi đứa nhỏ đi một bên kéo Vũ Vân Hân, tuyệt đối không để Mục Lâm Kiên có cơ hội lại gần.