“Lục soát!” Mục Lâm Kiên ngạo nghễ lạnh lùng nói, thân hình cao ngạo đứng lên, làm cho người khác cảm thấy một hơi thở chèn ép dày đặc tỏa ra.
Vệ sĩ đứng trước mặt cung kính cúi đầu, giống như một hạ thần hèn mọn, nếu không có chỉ thị của anh sẽ không dám hành động mù quáng.
Mục Lâm Kiên bước đến chỗ đội trưởng vừa yêu cầu lục soát, ánh mắt kiêu ngạo lạnh lùng nghiêm nghị, làm cho tinh thần của đội trưởng vô cùng căng thẳng.
Anh ta cúi đầu thật thấp, thần sắc lạnh lùng của Mục Lâm Kiên như muốn đóng băng anh ta: “Thực xin lỗi! Là tôi dùng từ không thích hợp”
Đường đường là một người đàn ông cao một mét tám, lúc này anh †a nói chuyện lại khẽ run, đối mặt với đôi mắt tàn bạo bức người của Mục Lâm Kiên, anh ta vô cùng sợ hãi.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng xoay người, mạnh mẽ bước về phía bên trái cánh cửa.
Há Cảo đang đứng ở đó hoảng sợ ngẩn người, vội vàng lùi lại phía sao.
Chẳng lẽ bị phát hiện rồi sao?
Cậu không cẩn thận đụng vào bình hoa cổ ở phía sau.
“Loảng xoảng”
Một âm thanh chói tai truyền đến từ chỗ nhà ở, vệ sĩ đang đứng ở văn phòng nhạy bén ngẩng đầu lên.
“Cút ra ngoài!” Mục Lâm Kiên giận dữ rống to.
Há Cảo ở phía sau cánh cửa sợ đến mức nước mắt rơi lã chã, cậu sợ hãi không biết phải làm sao.
Bước chân hỗn loạn, ý thức không phân biệt được phương hướng.
Cậu sợ hãi đứng đó, giống như con dê con lạc mất phương hướng.
“Có nghe không!” Một âm thanh gầm rú dứt khoát vang lên một lần nữa.
Há Cảo đột ngột co người lại, chân cậu run rẩy đến mức không thể bước đi.
Đột nhiên một loạt tiếng bước chân vang lên.
Tim cậu đập thình thịch giống như sợ Mục Lâm Kiên gọi đám người kia đến đây bắt cậu.
Cậu chu chu cái miệng nhỏ nhắn, đáng thương thì thào kêu lên: “Búp Bê! Mẹ ở đâu, mau đến cứu con!”
Vừa mới nói xong thì phát hiện bên ngoài vô cùng yên lặng.
Qua một thời gian rất dài không còn nghe thấy tiếng người nói chuyện và tiếng bước chân nữa.
Cậu ngây ngốc nháy mắt một cái, đôi chân ngắn cẩn thận đi từng bước nhỏ lên phía trước.
Người ban đầu ở trong văn phòng đã không thấy đâu.
Chỉ thấy Mục Lâm Kiên đã ngồi phía trước bàn làm việc, cầm trong tay một túi đồ ăn vặt nhỏ, không nhanh không chậm xé túi đóng gói ra.
Mùi thơm của thịt bò xông vào mũi.
Cái mũi heo của Há Cảo theo bản năng nuốt nước miếng, là mùi thịt.
Mục Lâm Kiên không biết lấy từ đâu ra một cái cái đĩa, đổ thịt bò vào.
Cái đĩa trắng như ngọc càng làm cho thịt bò trông vô cùng thơm ngon.
“Ục ục ục” Cái bụng của Há Cảo biểu tình.
Sáng nay cậu chưa ăn sáng đã vội vàng chạy đến công ty.
Búp Bê vội vã đi chuẩn bị tư liệu nên quên lấy đồ ăn vặt cho bọn họ.
Giây phút này. cậu trở nên thèm ăn.
Đột nhiên Mục Lâm Kiên bưng cái đĩa đi tới, không biết vô tình hay cố ý đặt lên bàn trà ở sô pha.
Vị trí đó Há Cảo vô cùng quen thuộc.
Lần trước lén ăn gà rán cũng là ở vị trí đó.
Bởi vì lần đó không bị Mục Lâm Kiên phát hiện nên lần này chắc chắn cũng sẽ không bị chú ấy phát hiện.
Cậu tự an ủi mình, khóe miệng đắc ý cong lên.
Mục Lâm Kiên quay trở lại bàn liền tiếp tục làm việc, Há Cảo nhón chân bước đến.
Một mùi hương của thịt bò làm cô ngây người.
Cô ngửi một cái.
Hành động nhỏ đó, Mục Lâm Kiên cuối cùng cũng hiểu được vì sao bọn trẻ thích ăn những thứ đồ ăn này, là di truyền từ Vũ Vân Hân.
“Có việc gì?”
“Nhãn hiệu này không thể ăn! Tôi cảm thấy nhãn hiệu thịt bò kia ăn ngon hơn!”
Mục Lâm Kiên không nói gì chỉ liếc nhìn, người phụ nữ này là heo sao?