Xe vẫn tăng tốc dưới sự cầu xin của Bánh Bao.
Bác sĩ như kẻ giết người điên cuồng: "Ầm!"
Tiếng xe va chạm mạnh vào nhau.
Vũ Vân Hân cảm nhận được một cú va chạm mạnh, cả người như bị hất văng, nhưng tay vẫn nắm chặt tay lái, nói: "Chưa cứu được Bánh Bao, bà đây sẽ không chết!"
Cũng may chiếc xe cô lái là xe thể thao triệu đô, đối đầu với một chiếc xe trăm nghìn đô vẫn dư sức.
Xe của Vũ Vân Hân chỉ hơi lõm cửa xe một chút và vẫn có thể khởi động được.
Cô không muốn sống nữa, cố ý tiếp tục lái xe ngay phía trước xe của bác sĩ là muốn kéo dài thời gian.
"Đồ đàn bà khốn nạn, không sợ chết chứ gì!"
Với Vũ Vân Hân, không gì quan trọng hơn đứa bé, đó là trụ cột tinh thần cả đời cô, là tính mạng của cô!
Tình nguyện hy sinh bản thân mình cũng được, nhưng cô phải dùng tính mạng của mình để che chở cho chúng.
Chúng là bảo bối nhỏ cô đã dùng nửa cái mạng để sinh ra, sao có thể cho phép người khác làm tổn thương chúng chứ.
Xe va chạm hết lần này đến lần khác khiến cô cảm thấy sau gáy mình phát ra tiếng ong ong.
Cuối cùng đầu xe phía trước bị va chạm nát bét, xăng chảy ròng ròng.
Vũ Vân Hân giận dữ hét to: "Bánh Bao mở cửa xe! Nhanh lên!"
Bánh Bao sợ đến mức lạnh run, thực sự mỗi lần va chạm, tất cả thần kinh của cậu đều bị thắt lại.
Cậu sợ hãi bấm chìa khóa mở cửa.
"Nếu mày dám mở cửa thì tao sẽ đâm một phát giết chết mày!" Bác sĩ nhân cơ hội nhặt dao phẫu thuật lên, căm hận kề sát cổ Bánh Bao.
Lúc này, mấy chiếc xe hạng sang màu đen vây quanh xe của tên bác sĩ.
"Vũ Vân Hân, tao nói cho mày biết, nếu muốn tạo chết thì con trai mày sẽ phải chết cùng tao!"
Vũ Vân Hân mặc kệ những lời ông ta nói, cô lập tức xuống xe, cởi giày cao gót ra cầm trên tay.
"Đồ chó, có bản lĩnh thì một mình đấu đi, trút giận lên một đứa bé thì có ích lợi gì!"
Vũ Vân Hân tức giận hét to.