Bánh Bao ngồi ở phòng khách, hoang mang bất an nhìn cửa đã bị khóa chặt.
Cậu nhóc tới chỗ này cũng đã được mấy ngày rồi, thế nào cũng không thu được bất kỳ tin tức có ai đi tìm mình nào.
Nghĩ tới nghĩ lui đến mất cả hồn.
Búp Bê quên mình luôn rồi đúng không?
Các anh em có phải từ trước đến giờ vẫn không yêu thương gì người anh cả mình đây không?
Ba đứa trẻ con, người lớn có phải là sẽ ghét bỏ lắm không?
Cậu bé yên lặng ngồi trên sô pha, máu tụ ở phía sau lưng và trên ngực đã tiêu bớt rất nhiều rồi.
Nhớ lại buổi tối hôm ấy, cậu nhóc nghĩ mình sắp chết đến nơi rồi, không nghĩ tới sẽ được người ta cứu.
Nói là cứu, nhưng tại sao lại phải nhốt cậu ở đây.
Vị bác sĩ kia vốn là bác sĩ điều trị chính của Màn Thầu và Há Cảo, theo lẽ thường đáng lẽ phải quen biết Bánh Bao mới đúng!
“Anh bạn nhỏ, cháu nói xem chú mặc bộ này có được không?”
Bác sĩ thay một bộ đồ thể thao, đi qua đi lại trước gương ngắm nghía.
“Đừng có để đầu trần, nói bao nhiêu lần rồi?” Bánh Bao chỉ vào cái trán trọc lốc của hắn.
“Nhưng chú không có mũi”
“Cháu biết có tóc giả miếng phù hợp với chú đấy”
Vẻ mặt bác sĩ vô cùng nghỉ hoặc: “Đó là cái gì?”
Bánh Bao nhanh trí cười cợt: “Cháu không biết phải miêu tả như thế nào, nhưng cháu biết nó trông thế nào. Hay là chú dẫn cháu ra ngoài, chú đưa chú đi mua, thế nào? Cháu còn biết phân biệt cái nào bần không bị gió thổi đi”
Bác sĩ do dự. chần chừ một lúc, nghĩ đến việc đưa đứa nhóc này ra ngoài, nếu chạy mất thì không dễ ăn nói.
“Không được thì quên đi! Dù sao cũng chẳng có cô gái nào thích đồ hói đầu”
bánh Bao đứng dậy đi về phía phòng của mình.
Cậu đã cảm nhận được tận lực nhốt mình lại, để xóa bỏ hiềm nghi còn cố ý sắp xếp bác sĩ này ở cạnh cậu, là lo lắng ngộ nhỡ cậu gặp chuyện bất trắc gì thì sẽ có một bác sĩ ở bên cấp cứu kịp thời.
Từ đó có thể thấy được, đối phương có ý đồ giết người nhưng lại không có can đảm để giết.
Bánh Bao vẫn cảm nhận được rõ ràng, y nguyên cảm giác bị đá, đó là cảm giác đá cậu vào chỗ chết.
“Được thôi!”
Trong phòng khách vang lên tiếng đồng ý của bác sĩ.
Bánh Bao đắc ý nhếch môi, đồ xấu xa nếu để cậu ra ngoài thì cậu tuyệt đối sẽ không quay lại chỗ này.
“Cháu nhất định không được chạy lung tung, ngộ nhỡ ba mẹ của cháu tới tìm cháu, không tìm được cháu lại nói chú lừa cháu đem đi bán thì sẽ không hay đâu”
Lời của bác sĩ nghe buồn cười chết đi được, quả nhiên là điển hình của vừa ăn cướp vừa la làng.
Thật sự cho rằng cậu không hiểu gì đúng không?
Bánh Bao bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, thật thà lên xe.
Lâu lắm rồi không được ra ngoài, ánh nắng mưa sương, chiếu xuống trên người vô cùng ấm áp dễ chịu.
Cửa sổ xe vốn vẫn mở bị bác sĩ cố ý kéo lên.
“Chú là bác sĩ điều trị chính của Há Cảo và Màn Thầu đúng không?”
Bánh Bao hỏi đùa vậy.
Tuy rằng bình thường lúc gặp mặt đều đeo khẩu trang, nhưng có một lần Bánh Bao đi vệ sinh đã thấy bác sĩ cởi khẩu trang ra, cậu bé đã thấy mặt mũi của bác sĩ.
“Chú không thích ăn Há Cảo và Màn Thầu” Bác sĩ hỏi một đẳng trả lời một nẻo.
Càng như vậy lại càng để lộ ra sơ sót.
vậy chứ?” Bác sĩ đang lái xe cuống cuồng lên.
“Người ta chán lắm! Nóng ơi là nóng! Chú xem chú toát hết mồ hôi hột ra rồi đây này. Nếu như nữ thần ngửi được mùi mồ hôi thì phải làm sao bây giờ?”
Bác sĩ cười cười ngại ngùng: “Chỉ được mở hé một tí thôi nha!”
“Vâng Giấy vụn rải ra ở phía đằng sau đã bị gió thổi bay tán loạn rồi.”