Nói Màn Thầu và Há Cảo giống Mục Lâm Kiên, đồng nghiệp đứng vây quanh hóng chuyện ngày càng đông hơn.
“Kể ra thì cũng hơi giống đây!”
“Nghe nói bọn họ có quan hệ với nhau không biết có phải thật hay không!”
“Rầm rầm rầm!” Tiếng đập làm chấn động cả cửa kính, tất cả mọi người quay mặt sang nhìn thì thấy Vũ Thư Anh nổi giận đùng đùng đi tới: “Tất cả đều không cần làm việc nữa phải không?”
Mọi người nhanh chân chạy về vị trí làm việc của mình.
Vân Thư Anh tức giận nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ trong thang máy, xiết chặt văn kiện trong tay.
Rõ ràng chỉ là lũ con hoang! Có chỗ nào giống Mục Lâm Kiên hả?
Toàn nói mò cái quái gì thế không biết!
Chưa đến phút cuối thì cô ta vẫn sẽ không tin, ở trong mắt cô ta Vũ ‘Vân Hân chẳng qua chỉ là đồ chơi của Mục Lâm Kiên thôi.
Thang máy lên đến tầng mười ba.
Hai đứa bé đáng yêu ngơ ngơ ngác ngác đi ra, dọc theo đường hành lang quen thuộc đi tới văn phòng của Vũ Vân Hân.
Đến cửa phòng làm việc, chúng rất lịch sự và lễ phép gõ cửa.
“Mời vào!”
Giọng nói là lạ khiến hai đứa trẻ bối rối.
Hai đứa rướn cổ lên liếc nhìn vào bên trong phòng làm việc, ngoại trừ Hoàng Hà ra thì không thấy Búp Bê đâu cả.
“Oal Hai bạn nhỏ đáng yêu à, các cháu đến tìm tổ trưởng Vân phải không?”
Hai đứa gật đầu lia lịa.
“Cô ấy đi họp rồi, hai cháu chờ chút nhé!”
Hoàng hà nói xong, đưa hai đứa đến một phòng họp trống.
“Cô nhìn thấy Búp bê của tụi con thật hả?” Màn Thầu không yên tâm lắm nên hỏi lại.
“Đúng rồi! Sáng nay tổ trưởng Vân đi làm khá muộn, lúc nãy mới vội vàng đi họp đó.”
Thấy Hoàng Hà nói chắc như định đóng cột như thế, hai đứa trẻ cuối cùng cũng coi như có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.
Tụi nhỏ ngồi im trong phòng họp, cơ thể nhỏ bé mệt mỏi thoải mái tựa lưng vào ghế, điều hòa ấm áp dễ chịu làm cơn buồn ngủ dần dần kéo đến.
Trên tầng cao nhất, Mục Lâm Kiêu nhìn hình ảnh trong camera an ninh, lông mày khẽ cau lại: “Đúng là heo con”“
Ở phòng họp mà vẫn có thể ngủ được, nhìn dáng vẻ của tụi nhỏ chắc hẳn là mệt chết đi được rồi đây.
Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt vì chạy tới chạy lui bị gió lạnh thổi cho đỏ ửng lên, trên quần áo của Há Cảo còn vương vụn gà rán, bàn tay dính dầu bóng nhãy đến giờ vẫn chưa rửa sạch.
Cậu bé ngẩng mặt lên, nhắm mắt lại mà ngủ, cái miệng nhỏ nhắn còn hơi hé ra, thỉnh thoảng còn chẹp chẹp miệng, bày ra một bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu khiến Mục Lâm Kiên cong khóe môi nở nụ cười cưng chiều.
Nhìn sang Màn Thầu ở bên kia, cậu bé cũng chẳng câu nệ gì nhiều, trực tiếp nằm nhoài ra trên mặt bàn, hai tay che chặt trán mình, lúc ngủ thiếp đi lông mày vẫn cau nhẹ, nhìn gương mặt nhỏ bé đầy vẻ thâm trầm của cậu bé, Mục Lâm Kiên dường như thấy được chính bản thân mình ngày còn bé.
Nếu Bánh Bao cũng ở đây nữa thì tốt rồi.
Mục Lâm Kiên lo lắng thở dài, đến bây giờ anh vẫn chưa thấy tăm hơi Bánh Bao đâu.
Căn cứ vào tình hình kiểm tra, Bánh Bao có lẽ vẫn đang ở bệnh viện, nhưng đã lật tung tất cả bệnh viện lên rồi mà anh vẫn chưa tìm thấy cậu bé.
“Tổng giám đốc Mục, đây là bản báo cáo DNA.”
Mục Lâm Kiên nhận lấy bản báo cáo kia, căn cứ vào việc Bánh Bao sau cùng xuất hiện tại cửa thoát hiểm, anh đã phái nhân viên chuyên nghiệp qua đó thu thập mẫu DNA ở cả cầu thang, phát hiện trên sàn nhà và tay vịn, còn có cả trên vách tường đều có DNA của Bánh Bao.
“Đây là suy đoán của chúng tôi, nếu như không đoán sai thì đứa bé có vẻ là đứng ở cầu thang bị người ta dùng chân đạp xuống, sau đó đến góc cầu thang thì dừng lại, vừa vặn va vào tường, sau đó vất vả mới bò dậy được thì lại bị người ta đạp tiếp, úp vào lan can. Ngoài ra…”
truyền đến giọng nói của Vũ Vân Hân: “Trời ạ! Sao lại chạy đến đây rồi?”